Chương 20: Diện Mã hung bạo

Chương 20: Diện Mã hung bạo

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Nói chung dù là tà thuật hay đạo thuật cũng vậy, chẳng qua phải xem cách người ta sử dụng nó như thế nào thôi. Nếu bạn dùng vào việc thiện thì nó là đạo thuật, còn nếu dùng để làm chuyện xấu thì ắt hẳn nó là tà thuật.

Chờ đến đêm, sau khi Thái Long và Heo Nhỏ đã ngủ say, tôi nhẹ nhàng lay anh Tường dậy, nháy mắt với anh ấy một cái ý bảo anh ấy đi theo tôi ra ngoài. Anh Tường vẫn đang ngái ngủ, ra khỏi kí túc xá vẫn mơ màng hỏi:

"Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi, gọi anh ra đây làm gì?"

"Báo thù cho Thái Long." Tôi trợn mắt: "Nó bị ông thầy kia đánh thảm như thế, chẳng lẽ anh không muốn báo thù cho nó à?"

"Muốn thì muốn thật, nhưng mày phải nghĩ đến body của ông kia chứ, hay thế này đi, chúng ta ghi thù đấy đã, đợi 10 năm nữa anh luyện võ giỏi rồi quay về đây tìm hắn báo thù."

Anh Tường không để bụng nói, cứ tưởng tôi chỉ đang nói đùa, tôi lắc đầu: "Không, ý của em là, chẳng phải chỗ em có một con quỷ nhỏ đó sao?"

Anh Tường vừa nghe tôi nói xong, ánh mắt tỉnh táo hẳn: "Ừ, anh nghe lão Lê kể rồi. Sao thế? Mày muốn dùng nó để giết ông kia đấy à?"

"Anh nghĩ em dám giết người à? Mẹ kiếp, IQ của anh đúng là!"

"Cũng đúng, bình thường mày thấy người ta giết gà còn sợ chết khiếp cơ mà. Thế mày định dùng con quỷ kia dọa ông ta à?"

Cuối cùng não anh Tường cũng nảy số, tôi gật đầu cười: "Phải, nên mới gọi anh ra đi cùng này. Không sao đâu, dọa thôi, không xảy ra chuyện gì đâu mà."

"Đi!" Anh Tường hào hứng hẳn, mấy ngày vừa qua luyện tập khổ cực, trong lòng anh ấy đã phát cáu rồi, chỉ vào khu ký túc của các thầy hướng dẫn nói: "Vào từ phía sau kí túc xá của họ đi."

Giữa quân khu là sân thể dục, bình thường các thầy hướng dẫn rất hay tụ tập trong này. Chúng tôi không dám đi qua sân thể dục, đây là quân khu, buổi tối có rất nhiều lính canh gác. May mà xung quanh có nhiều bụi cây, tôi và anh Tường lén lén lút lút nấp trong bụi rậm đi vào từ phía sau khu ký túc.

Đằng sau là một cái ngõ nhỏ khoảng chừng 3 thước. Ngoài vách tường là rừng cây, dẫu sau đây cũng là núi mà.

Tôi và anh Tường ngồi xổm xuống đất. Tôi lấy ngọc bội quấn dây tua đỏ ra, đánh mắt sang nhìn anh Tường. Anh Tường gật đầu, tôi lập tức tháo dây tua đỏ.

Vừa mở ngọc bội đã cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi tới, tôi không chịu nổi rùng mình, ngay sau đó một cô bé xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.

Anh Tường không thể nhìn thấy con quỷ này, nhìn quanh quất bốn phía thắc mắc: "Sao tự dưng lạnh thế nhỉ, con quỷ kia chui ra rồi à?"

"Ừ" Tôi gật đầu, quay sang nhìn Diện Mã mỉm cười, thấp giọng chào: "Hello Diện Mã"

Diện Mã đảo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt nom rất kì quái, tò mò hỏi: "Đây là đâu?"

Tôi cười: "Trong quân đội, Diện Mã này, em có thể giúp anh một chuyện được không?"

Tiếp sau đó tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Diện Mã nghe, tất nhiên còn thêm mắm dặm muối vào nữa, ví dụ như gã Nhạc Việt kia kiêu căng phách lối cỡ nào, ngày nào cũng lôi chúng tôi ra đánh. Nghe tôi kể xong, trên mặt Diện Mã lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhìn tôi nói:

"Anh muốn em giết ông ta sao?"

"Không không không, dọa ông ta là được." Tôi cười xòa: "Có được không?"

"Được, nhưng xong việc phải thắp cho em mười nén hương đấy, có qua có lại!"

Thấy Diện Mã phụng phịu, tôi cười tươi:

"Một trăm nén cũng không thành vấn đề. Nhớ đó nha, chỉ cần dọa ông ta là được, đừng có giết người đấy. Ông ta tên là Nhạc Việt, mặt trông đểu cáng, phòng 503."

Diện Mã gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi lên tầng 5. Tôi quay đầu làm dấu OK với anh Tường, không bao lâu sau trên tầng truyền đến tiếng hét chói tai.

"Có ma! Có ma!"

Nghe thấy tiếng kêu, tôi và anh Tường đắc ý nhìn nhau cười. Chúng tôi núp vào lùm cây, đợi Diện Mã quay lại sẽ về ký túc xá, như vậy chuyện này coi như xong.

Nhưng mọi chuyện thường không được như mong muốn, tiếng hét kinh hãi trên tầng càng lúc càng lớn, hình như Diện Mã không định xuống đây thì phải.

"Aaaaa!"

Bỗng nhiên có một bóng người từ trên tầng lao xuống, ngã cái 'rầm' ngay trước mắt chúng tôi, dọa chúng tôi sợ chết khiếp. Nhìn kĩ mới nhận ra đây là một trong số mười người huấn luyện. Dù chúng tôi không quen biết gì nhau nhưng tôi vẫn có chút ấn tượng. Người này rơi từ trên tầng 5 xuống, co giật hai cái rồi hôn mê bất tỉnh.

Tôi và anh Tường vội chạy qua xem mạch, ôi, đúng là được huấn luyện trong quân đội có khác, thể chất tốt thật, rơi từ trên tầng 5 xuống mà vẫn chưa chết.

Nhưng tôi cũng nhận ra một chuyện hết sức nghiêm trọng, thôi toi đời, có vẻ Diện Mã ngày càng hung dữ rồi, chỉ bảo nó đi dọa người một chút mà nó lấy cả mạng người thế này đây.

"Anh Tường, anh mau đưa người ta đến phòng y tế cấp cứu đi, em phải chạy đi xem rốt cuộc Diện Mã bị làm sao mới được. Cứ như vậy nữa em nghĩ sẽ có tai nạn chết người thật đấy."

Tôi không dám lề mề, anh Tường cũng gật đầu cõng người lính chạy về hướng phòng y tế.

Tôi vội vàng chạy lên tầng khu ký túc xá, sốt ruột chết đi được. Tôi lao như bay lên tầng 5, may mà được huấn luyện mấy ngày nên 5 tầng đối với tôi giờ chỉ là tôm tép. Vừa lên đến tầng 5 đã nghe thấy giọng nói của một cô bé.

"Chơi với cháu đi, chơi với Diện Mã đi mà."

Lúc tôi chạy tới hành lang đã thấy Diện Mã đang ôm búp bê, trên đất có 7 người lính nằm la liệt không rõ sống chết ra sao. Tôi nhìn Diện Mã hét to:

"Diện Mã! Đừng nghịch nữa, về mau!" Tôi lấy miếng ngọc bội ra, bây giờ tôi không còn nghĩ ra cách nào khác để đối phó với con bé này nữa rồi.

"Anh có muốn chơi với em không?" Mặt Diện Mã tái nhợt, môi đỏ như máu, ôm búp bê nhảy trên hành lang.

"Chơi cái khỉ gì mà chơi, tai nạn chết người bây giờ, mau về với anh!" Tôi hơi cuống, nói chung xác định mình đánh không lại con nhóc này, mà cũng không đánh nó được, chỉ còn cách dỗ dành nó thôi.

Bỗng nhiên Diện Mã ngẩng đầu nhìn tôi trân trân, quát: "Không chơi với em thì phải chết!"

Ngay tức khắc Diện Mã nhảy lên bay về phía tôi, là bay trên không trung lao về phía tôi mới đúng. Vừa bay đến trước mặt tôi thì tay con bé vươn ra bóp cổ tôi.

Con nhóc này càng ngày càng mạnh, lần này bóp cổ tôi đau chết đi được, cảm giác như đầu lìa khỏi cổ vậy.

Tôi cố chịu đau, không còn cách nào khác lôi miếng ngọc bội của lão mê tín ra, theo bản năng vỗ vào trán Diện Mã một cái, lực không lớn, nhưng lúc ngọc bội vừa chạm vào trán Diện Mã thì nó nới lỏng tay thả tôi xuống. Tôi ngã dưới đất, vươn tay lên xoa cổ.

Tôi ho sặc sụa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diện Mã dường như đã lấy lại được ý thức, nó hấp háy mắt nhìn xung quanh một vòng, khó hiểu nói: "Hình như vừa rồi em lại không khống chế được bản thân thì phải."