Chương 19: Nhạc Việt
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Quân sự? Tôi không còn lạ gì vụ tập quân sự nữa, từ năm học cấp 3 chúng tôi đã được tập huấn rồi. Có điều ngày đó tập mà như chơi, không biết lên đại học có gì khác không. Ngày trước chúng tôi phải ghép, 50 người thành một lớp, đây là lớp trước khi phân lớp chính thức.
50 người một lớp, tổng cộng có 5 lớp, khoảng 200 người đều là nam, ghép thành 4 lớp, 1 lớp còn lại là nữ. Lúc được phát được phát đồng phục, các bạn nữ mặc lên trông đẹp lắm, đặc biệt là dáng người của họ. Có hai chiếc xe tiến đến, chúng tôi được chú Lưu dẫn đi, chú Lưu nói:
"Tất cả hãy chạy bộ đến khu vực quân sự!"
Chú Lưu vừa dứt lời thì những nữ sinh kia vui vẻ bước lên xe, chúng tôi hô to không công bằng, đây không phải đang phân biệt giới tính sao. Chú Lưu phát biểu một câu xanh rờn:
“Ai tình nguyện cắt cái chân thứ ba của mình thì cũng được lên xe”
Nói thế thì ai cãi gì được nữa, bọn tôi chẳng còn cách nào khác ngoài chạy. Mẹ ơi, chạy những 3 tiếng đồng hồ, làm tôi mệt gần chết, nhưng may là trong lúc chạy vẫn được dừng lại nghỉ ngơi vài lần. Anh Tường còn thảm hại hơn tôi, đến đoạn cuối phải nhờ Thái Long giúp đỡ, tính ra thể lực của Thái Long không đùa được đâu.
Khu vực quân sự tôi đang đứng không thể được gọi là khu vực quân sự, vì Trùng Khánh không có một khu vực quân sự thực sự. Nó chỉ là một khu quân sự lớn, chúng tôi gọi đây là khu vực quân sự. Nơi này nằm ở ngoại ô thành phố trên một ngọn núi.
Bây giờ đã là 9 giờ 30 phút. Chỗ tôi có khoảng 200 người, lúc mới đến gần như không biết gì, chú Lưu - người đưa chúng tôi đến cũng đầm đìa mồ hôi vì chạy quá lâu. Chú bắt đầu gọi cửa, cánh cổng của khu vực quân sự dần dần mở ra, một hàng binh lính bước ra, dẫn đầu là một gã để râu quai nón.
Người này khoảng 30 tuổi, anh ta bước tới, đầu tiên bắt tay với chú Lưu rồi nói vài câu khách sáo. Sau đó chú Lưu quay lại với chúng tôi:
"Trong vòng 1 tháng tới các bạn sẽ ở đây rèn luyện, rõ chưa?"
“ Rõ!” Chúng tôi nói xong thì chú Lưu quay người đi mất.
Người để râu quai nón kia cất lời: “Tôi tên là Nhạc Việt, thầy huấn luyện chính trong đợt tập huấn quân sự này của các bạn. Một tháng tới tôi chính là người sẽ ở cùng tập cùng các bạn. Tất cả tập hợp, chạy 10 vòng quanh sân rồi quay về tắm rửa, đi ngủ, ngày mai đúng 5 giờ dậy luyện tập.”
"Thưa thầy, bọn em vừa chạy 3 tiếng đồng hồ, bây giờ lại phải chạy thêm 10 vòng nữa ạ?"
Người anh em Thái Long bên cạnh tôi hét lên đầy bất mãn. Nhạc Việt trừng mắt, không nói không rằng lôi một cây gậy từ thắt lưng ra giáng xuống đầu Thái Long. Thái Long dùng tay đỡ được hai lần, đến lần thứ ba cây gậy đáp xuống đầu nó không trượt phát nào, máu tươi chảy xuống, haizz, nó bị ông thầy này hạ đo ván mất rồi.
Sau khi Nhạc Việt đánh Thái Long xong, thầy ta hiên ngang lôi tẩu thuốc lá ra, châm thuốc, vừa hút vừa nói:
“Trong số các cậu ai có thể đánh thắng một trong mười người chúng tôi thì không cần luyện nữa, hoặc cả 200 người cùng lên một lúc đấu với mười người chúng tôi cũng được.”
Ông thầy này kiêu ngạo ghê. Nếu 200 người chúng tôi dám xông lên đánh 10 người bọn họ thật thì chắc chắn họ không đánh lại nổi đâu, nhưng ai mà ngu ngốc dám đứng ra chứ?
Chính ra phải nói do Thái Long xui xẻo, không phải vì Nhạc Việt tức lên nên đánh nó đâu, mấy người lính này cũng không phải dạng hẹp hòi, chỉ là muốn lập uy với đám nhóc chúng tôi mà thôi. Bây giờ Thái Long bị đánh nên những người muốn ra oai cũng kiêng dè hơn nhiều.
Bây giờ tôi khẳng định mình không thể ra mặt cho Thái Long đánh ông thầy này được, nguyên nhân chủ yếu là do đánh kiểu gì cũng sẽ không thắng.
Tôi tiến lên đỡ Thái Long dậy, tay nó ôm đầu, máu chảy rất nhiều. Hình như Nhạc Việt cũng thấy mình xuống tay hơi nặng nên quay sang bên cạnh phân phó:
“Diệp Lăng Thiên, bước ra đây, đưa cậu nhóc này đi băng bó đi, hôm nay cậu ta không cần tập luyện, tất cả những người khác chạy cho tôi.”
Nhạc Việt vừa dứt lời thì có một người lính bước ra khỏi hàng. Người này chính là Diệp Lăng Thiên, anh ta đỡ Thái Long rồi cõng nó đi vào trong quân khu, đột nhiên Nhạc Việt hét lên:
“Nhìn gì mà nhìn, còn không mau chạy cho tôi.”
Tôi thật sự mệt như một con chó, mỗi vòng sân ước chừng khoàng 500 mét, chúng tôi chạy hết 10 vòng lập tức vội chia tay nhau trở về ký túc xá. Đương nhiên bốn thằng bọn tôi vẫn ở chung một phòng, hôm nay mọi người ai cũng mệt nhoài nên lên giường một cái là thiếp đi ngay.
Những ngày sau đó đắm chìm trong kì huấn luyện quân sự, cực khổ không từ nào kể xiết. Hôm nào cũng phải dậy từ 5 giờ sáng, chạy 20 vòng quanh sân rồi mới được ăn sáng, sau đó đến trạm quân sự đến bữa trưa, ăn trưa xong lại chạy 10 vòng. Bạn phải hiểu rằng giờ đang là mùa hè, kinh khủng hơn nữa đây là Trùng Khánh, lúc nào nhiệt độ thấp nhất cũng là 37 ° C. Hừ, chỉ có mấy đứa con gái là được thoải mái thôi, phân biệt đối xử quá rõ ràng. Một đám nữ sinh mê mấy ông thầy huấn luyện được ngồi dưới gốc cây tán dóc về lý tưởng và cuộc đời.
Người hướng dẫn của chúng tôi chính là Diệp Lăng Thiên, mỗi người hướng dẫn dẫn dắt 20 người. Diệp Lăng Thiên là người giỏi ăn nói, mới 20 tuổi, không lớn hơn chúng tôi là bao, bình thường nếu không có việc gì thì ngồi nói chuyện tán phét với đám sinh viên bọn tôi, nói chung là một người không tệ.
Sau lần bị đánh đó, Thái Long mãi vẫn không nuốt trôi được cục tức này. Lúc còn học cấp 3 nó toàn đi đánh người ta, làm gì có chuyện nó bị người khác đánh. Đêm thứ năm, cả đám đang ngồi trong phòng thì Thái Long rủ rê:
“Anh em, chúng ta tìm cách dạy dỗ ông thầy kia một trận đi.”
“Được đấy, tôi sẽ ủng hộ cậu về mặt tinh thần.”
Tôi, anh Tường, Heo Nhỏ đồng thanh đáp. Đùa nhau à, chúng tôi đã được chứng kiến thể lực của ông thầy đó rồi, nhỡ đâu chọc giận ông ta nhất định ông ta sẽ cho cả lũ no đòn, hơn nữa ông ta còn có cả một binh đoàn trợ giúp.
Thái Long không nhận được sự giúp đỡ từ chúng tôi cũng không nói gì nữa, một mình ngồi trên giường đăm chiêu. Tôi không nghĩ nhiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại đã có chuyện xảy ra.
Sáng thức giấc đã không thấy mặt mũi Thái Long đâu, cứ đinh ninh là nó đi tập luyện, nào ngờ lúc ra tập hợp thì thấy mặt Thái Long đầy vết bầm tím, đầu của Nhạc Cao thì băng bó. Chúng tôi phần nào hiểu được là có chuyện gì, lập tức chạy đi hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên kể cho chúng tôi nghe, rằng tối qua Thái Long một thân một mình đi đánh lén Nhạc Việt, làm đầu Nhạc Việt bị thương, nhưng Nhạc Việt là một quân nhân, sau khi bị đánh lén nhanh gọn tóm Thái Long, đánh Thái Long một trận nhừ xương ngay trước mặt đám sinh viên.
Nhưng thầy ta không báo lên trường học, có lẽ sợ báo việc mình bị sinh viên đánh sẽ mất mặt. Tối đó, thấy trên người Thái Long toàn là vết thương, tôi cảm thấy không đành lòng. Tôi và Thái Long đã là anh em 3 năm trời, không đơn thuần chỉ là bạn bè bình thường, tôi qua chỗ Thái Long, nghiến răng nói:
“Tao sẽ báo thù cho mày.”
Thái Long lắc đầu:
“Thôi dẹp đi, mày có đánh lại ông ta đâu mà, báo thù thế quái nào được.”
Trong lòng tôi thầm cười lạnh một tiếng. Trong tay tôi có Diện Mã, đến lúc đó thả con bé ra dọa chết thầy ta là xong chứ gì. Khoảnh khắc ấy tôi hoàn toàn quên mất câu nói của lão mê tín “không được dùng tà thuật hại người, nếu không sẽ hại chính mình”.