Chương 18: Đỗ Tử Đằng
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
"Lúc anh bị đánh sẽ không nghĩ thế đâu."
Tôi lắc đầu nhìn hai người đằng sau vẫn còn đang đánh nhau hăng say. Mà thôi, cũng chẳng liên quan gì đến mình, không cần để ý làm gì.
Không lâu sau trên xe xuất hiện thêm một người quen, Thái Long. Thằng nhãi này bây giờ mới đến. Tôi và Thái Long là bạn thân từ hồi cấp 2 lên đến cấp 3, hoặc phải nói tôi vào Học viện cảnh sát một phần nguyên nhân cũng là vì nó.
Thằng nhãi này đánh nhau rất giỏi, từ nhỏ đã luyện thái cực quyền. Thời cấp 3 có người gây sự, một mình nó chọi cả năm thằng.
Thái Long lên xe, nhìn thấy tôi ngây người một lúc rồi bước đến đấm vào ngực tôi một quyền:
"Thằng nhóc, mày cũng đến rồi à, khéo thật"
Tôi bị Thái Long đánh ho sặc sụa, ngực đau gần chết. Nó chào hỏi người khác theo cách này đấy, đánh vào ngực đối phương một quyền. Nếu là đàn ông thì không sao, nhưng khổ nỗi nó làm nhiều thành quen.
Tôi còn nhớ như in năm lớp 11 trong lớp có một bạn nữ chào nó, nó thuận tay đấm một phát lên ngực người ta. Sau đó bạn nữ kia không còn mặt mũi nào ở lại trường học nữa, lập tức chuyển trường.
Tôi xoa xoa ngực, chỉ vào anh Tường ngồi bên cạnh:
"Lão này là bạn thân tao, anh Tường, về sau cùng là anh em."
"Đây là Thái Long, bạn thân của em 3 năm rồi."
Tôi vừa mới giới thiệu xong, Thái Long liền nâng tay chuẩn bị vung một quyền về phía ngực anh Tường. Anh Tường vội vàng vươn tay phải ra nói:
"Tôi tên là Lê Tự Tường, thường gọi là anh Tường."
Thái Long nhìn cánh tay của anh Tường, cũng biết ý vươn tay ra bắt: "Cậu cứ gọi tôi là Thái Long."
Xe rất nhanh lăn bánh, bắt đầu đi về phía trường học.
Phải nói Học viện cảnh sát vô cùng đúng giờ. Lúc ba người bọn tôi tới trường thì thầy hướng dẫn đã ở sẵn cổng chờ, nói cho chúng tôi biết khu kí túc xá ở chỗ nào.
Tôi nói chúng tôi thuê phòng ở bên ngoài, còn không phải sao, nhà của Diện Mã đầy đủ tiện nghi như thế, ở kí túc xá làm cái gì.
Thầy hướng dẫn của chúng tôi họ Lưu, hơn 40 tuổi. Chúng tôi không gọi ông ấy là thầy Lưu mà gọi thẳng là chú Lưu. Chú Lưu rất nhiệt tình, nghe tôi bảo thuê phòng trọ bên ngoài liền nói:
"Nếu là trường khác còn được, chứ trường chúng ta thì không được!"
Thì ra quy định của trường Học viện cảnh sát rất nghiêm ngặt, ví dụ như không được ở ngoài qua đêm mà không về kí túc, không được trốn học.
Hơn nữa chú Lưu còn nói nếu phạm những lỗi này sẽ không kỷ luật giống những trường khác mà phạt rất nặng, trước tiên cứ chịu đòn đã rồi mới xét tội, những lỗi vi phạm khác cũng tương tự như thế.
Nghe xong lòng tôi chùng xuống, mẹ nó nữa, mất trắng căn nhà mới thuê kia rồi còn đâu!
Nhưng điều làm tôi thấy lạc quan hơn chính là ngôi trường này rất lớn, phong cảnh lại đẹp. Chúng tôi ở phòng 520 khu ký túc nam. Ba thằng cùng nhau xin chú Lưu, bảo cả ba là bạn thân từ nhỏ đến lớn này nọ lọ chai, hy vọng có thể xếp cho cả bọn ở cùng một phòng.
May mà chú Lưu rất tốt bụng, thật sự cho chúng tôi ở cùng nhau.
Chúng tôi thu dọn qua phòng một chút. Thật ra phòng kí túc xá không tệ, còn có cả điều hòa, mặc dù không cho bật, nhưng tôi thấy thế cũng được, ít nhất cũng để chúng tôi "trông mai giải khát" (nhìn mà không được làm gì).
Thái Long và anh Tường vừa mới quen nhưng nói chuyện vô cùng hợp gu. Tính cách của hai người họ bù trừ cho nhau. Thái Long hơi trầm, không hay nói chuyện, nhưng lại gặp phải anh Tường lắm mồm xếp vào loại bậc nhất, có thể nói hoàn toàn trái ngược nhau.
Anh Tường chém gió thì thôi rồi, một ngày có thể đảm bảo với bạn bảy tám lần, mỗi lần đều nói: Ở XX xảy ra chuyện gì thì cứ tìm tôi, cứ nói tên tôi ra.
Tôi nhớ rõ trước kia có một người mới quen không lâu, chỉ vì cái đảm bảo này của anh Tường mà chết thảm. Lúc đó có kẻ thấy cậu ta ngứa mắt, muốn tẩn cậu ta một trận, cậu ta lập tức khai ra tên anh Tường. Ban đầu người kia chỉ gọi hai ba người đến dọa cậu ta gọi là thôi, vừa nghe cậu ta và anh Tường là anh em kết nghĩa thì ngay lập tức gọi thêm mười người nữa đến, suýt chút nữa đánh cậu ta tàn phế luôn.
Thật ra không phải anh Tường không tốt, chỉ là thích khoác lác một chút thôi. Cứ gặp chuyện là trốn tránh, nói thật ra không phải anh ấy nhát gan, mà là anh ấy biết mình đánh không lại người ta nên mới không dám xông pha vào. Nếu anh ấy mà gặp người mình nắm chắc phần thắc, ví dụ như đối phương là thằng nhóc trẻ con chẳng hạn, khí thế của anh ấy tuyệt đối có thể so với Triệu Tử Long.
Nói chung tính cách hai người họ bù trừ cho nhau, nói chuyện rất hăng say. Đúng lúc chúng tôi đang hò buổi tối ra ngoài uống vài chén thì cửa phòng bị đẩy ra, một anh chàng mập mạp bước vào.
Cậu ta mặc bộ quần áo màu xám, đeo kính, lưng khoác ba lô màu đen, nhìn thấy chúng tôi thì cười nói:
"Chào mọi người, mình tên Đỗ Tử Đằng, mọi người cứ gọi mình là Heo Nhỏ là được, hy vọng về sau được chiếu cố!"
"Hello, tôi tên là Trần Huy, đây là Thái Long, còn đây là Lê Tự Tường"
Chúng tôi giới thiệu đơn giản rồi ra ngoài uống rượu. Ngoài trường cái gì cũng có, đặc biệt là mấy tiệm đồ ăn có rất nhiều. Bốn người chúng tôi tìm một quán đồ cay Tứ Xuyên rồi gọi hai chai rượu.
Ban đầu Đỗ Tử Đằng, hay còn gọi là Heo Nhỏ cứ nhì nhằng nói mình không uống được rượu. Anh Tường cười khinh bỉ, cầm chén rượu giơ về phía Heo Nhỏ:
"Ê béo, chúng ta là đàn ông, sao lại nói không uống được rượu? Đàn ông không được nói không được, biết chưa? Nào, để anh đây dạy chú uống!"
Nói xong anh Tường đến chỗ bên cạnh Heo Nhỏ uống cùng cậu ấy. Tôi và Thái Long hăng hái ăn thức ăn, cứ để hai thằng kia uống cho đã đi.
Phải nói rượu vào sẽ bộc lộ hết con người, nếu không không phải là người. Lúc đầu mới uống Heo Nhỏ còn ngại ngùng, dần dà cậu ta cầm hẳn chai rượu lên tu ừng ực.
Anh Tường uống bằng chén, còn Heo Nhỏ tính bằng đơn vị chai. Thấy cậu ta uống nhiều như vậy, tôi và Thái Long cũng bắt đầu uống. Có hai chai rượu thì tôi, Thái Long và anh Tường uống hết nửa chai, còn Heo Nhỏ chơi một mình hết tận một chai rưỡi.
Nói chung tình cảm của đàn ông đều nảy nở ở trên bàn rượu hết. Lúc chúng tôi quay về anh Tường cứ nằng nặc đòi kết bái, vừa uống xong hai chai rượu có khác, say bét nhè nằm trên giường như kẻ điên, kết bái thế nào được.
Tôi, Thái Long và Heo Nhỏ đều uống nhiều. Chẳng biết anh Tường lấy đâu ra một cái bát màu xanh, lôi kéo bọn tôi quỳ xuống đất nói:
"Nào nào, chúng ta kết bái đi."
Anh Tường say đến độ nói lắp rồi. Anh ấy lấy dao ra, học đòi mấy bộ phim dùng sức rạch một đường ở trên ngón tay trỏ, nhưng rạch cả nửa ngày mà vẫn chưa ra được giọt máu nào.
Heo Nhỏ lắp bắp nói:
"Anh... anh Tường, anh làm gì đấy, ngón tay anh đâu có máu đâu. Cắt động mạch ấy, chắc máu ra nhiều lắm"
"Ok."
Nói rồi anh Tường giơ dao lên định cắt. Tôi bị dọa đến choáng váng đầu óc. Anh Tường mới uống hai chai rượu mà đã dám tự sát rồi, tôi vội ngăn cản:
"Đừng cắt, phải kết bái trực tiếp, kết bái ngay thôi, ngoan."
"Vậy... vậy được. Trời xanh trên cao, dưới đất làm chứng, hôm nay tôi Lê Tự Tường..."
Anh Tường chưa nói hết Heo Nhỏ đã chen ngang:
"Anh... anh Tường, anh nói gì đấy? Trên đầu chúng ta là bóng đèn, bên dưới là nền xi măng, trời cao dưới đất ở đâu ra vậy?"
"Vậy... vậy thì sáu tầng ở trên, bốn tầng ở dưới làm chứng, tôi Lê Tự Tường..."
"Sáu tầng với bốn tầng, nghe chẳng có khí thế gì cả."