Chương 17: Đưa tin
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Những ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa, tôi và anh Tường ra quán net chơi game hoặc vẽ bùa. Mấy cái bùa chú này lúc mới bắt đầu học còn cảm thấy thú vị, hiện giờ ngày nào cũng vẽ bùa, thành ra khiến người ta phát chán.
Ngày hôm đó khi Hàn Tư Phàm quay lại đã nghỉ ngơi ở nhà lão mê tín hai ngày rồi lại vội rời đi ngay, hình như là về nhà, lúc đi cũng không thèm báo với tôi một tiếng.
Dù sao chúng tôi cũng được coi như chiến hữu cùng nhau chiến đấu, vậy mà chưa nói tiếng nào đã rời đi. Cũng phải thôi, người ta đường đường là một cô gái xinh đẹp, lần đầu gặp mặt đã quen nhau theo cách xấu hổ như vậy, chị ấy không hầm tôi ăn là đã may lắm rồi.
Lão mê tín vẫn ngày ngày nằm ở nhà xem ti vi, dường như không hề muốn bước chân ra khỏi cửa. Tôi thấy những ngày tháng như này rất dễ chịu, mặc dù ban đầu mẹ tôi không thích tôi học đạo thuật, nhưng bây giờ cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Mấy con quỷ ở nhà cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không thấy hiện ra gây chuyện gì.
Hai tháng nghỉ hè trôi qua trong chớp mắt, đã sắp đến ngày khai trường, tôi và anh Tường đều học ở trường Đại học Trùng Khánh trên thành phố.
Thành phố có 15 trường đại học , trong đó danh tiếng Học viện sư phạm Trùng Khánh lớn nhất. Tương truyền rằng đây là ngôi trường có nhiều gái xinh nhất thành phố, cứ 10 người thì 9 người là gái đẹp, người còn lại chính là con trai. Đương nhiên đây chỉ là tương truyền, hơn nữa hai chúng tôi cũng không học trường này.
Cả hai đều thi vào Học viện cảnh sát, không sai, chính là làm cảnh sát. Đây cũng là kỳ vọng của mẹ tôi, bà ấy vẫn luôn mong muốn tôi trở thành công tố viên. Thật ra tôi thật sự không hiểu, làm công tố viên thì có gì hay? Ở thời cổ đại làm công tố viên chả phải cũng chỉ là cho mình thêm một cây đao thôi sao, hiện tại làm công tố viên càng chẳng có gì tốt đẹp.
Ước mơ của tôi là trở thành ca sĩ cơ. Thử nghĩ mà xem, ở trên sân khấu chỉ cần hứ hừ hai câu đã được một đám con gái ở dưới khán đài gào thét yêu anh yêu anh, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi. Tuy nhiên mẹ tôi kỳ vọng quá cao, tôi đành phải ghi danh vào Học viện cảnh sát.
Anh Tường cũng giống như tôi, nhưng anh ấy không phải vì ước mơ mà là vì anh ấy nghe nói nữ sinh trường cảnh sát đều là những người có thân hình đẹp, lại xinh tươi nên mới muốn thi vào đó cùng tôi.
Đêm trước khi có thông báo mẹ tôi đã chuẩn bị kĩ càng, sắp xếp quần áo, còn đưa cho tôi 1000 tệ, nhắc tôi về sau phải chăm chỉ học hành, cố gắng tiến bộ, sau này tốt nghiệp trở thành một cảnh sát tốt vì dân phục vụ.
Lúc đó tôi nghĩ, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ phấn đấu bò về phía trước tìm một vị trí rồi an phận thủ thường là được rồi. Mọi người đừng chê cười tôi không có lý tưởng hoài bão, xã hội bây giờ thực tế lắm, nếu bạn ngày ngày hô khẩu hiệu vì dân phục vụ thì nhất định sẽ có không ít người cười vào mặt bạn, coi bạn là SB, những người mà bạn đang dốc sức phục vụ chính là những người sẽ cười nhạo bạn .
Buổi tối trước ngày khởi hành, lão mê tín gọi tôi và anh Tường vào phòng lão. Lão đưa cho hai chúng tôi mỗi người một lá bùa, trên mặt vẽ một câu thần chú được mở đầu bằng thuộc tính lửa.
Chỗ này giới thiệu với mọi người một chút, bùa chú cũng có phân biệt thuộc tính, chính là ngũ hành thuộc tính gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Mỗi loại bùa chú đều phải vẽ thuộc tính bằng nét bút đầu tiên.
“Đây là hai lá bùa ‘ngũ lôi oanh đỉnh’. Mỗi người cầm một lá để phòng thân, thời khắc nguy hiểm mới được sử dụng, rõ chưa?”
Lão mê tín nói xong thì đưa hai lá bùa cho chúng tôi. Tôi cầm lá bùa trên tay ngắm nghía, cảm thấy nét vẽ rất phức tạp, nếu bảo tôi vẽ chắc chắn tôi không thể nào vẽ được.
Tôi và anh Tường đều biết đây nhất định là hàng tốt nên lập tức nhận.
Hôm sau hai chúng tôi tới sân ga, mẹ tôi và lão mê tín cũng đi tiễn chúng tôi. Hai người họ lại lải nhải dong dài dặn dò một lúc lâu. Đến khi tôi và anh Tường chuẩn bị lên xe, lão mê tín thì thầm vào tai tôi:
“Cháu cứ yên tâm đi đi, ở nhà đã có ông trông giúp, đám yêu ma quỷ thần kia khôn làm gì được đâu”
Xem ra lão mê tín sợ tôi lo lắng cho mẹ ở nhà sẽ gặp nguy hiểm, tôi cũng nhanh chóng gật đầu nói: “Cảm ơn nha, lão già!”
Xe chầm chậm khởi hành, tôi cũng không phải lần đầu xa nhà nên cảm thấy hết sức bình thường, còn anh Tường thì hoàn toàn ngược lại, anh đi xa nhà tương đối ít, ngồi lên xe liền hỏi tôi:
“Tiểu Huy, Trùng Khánh có nhiều gái xinh không?”
"Nhiều."
Tôi chỉ vào một cô gái xinh đẹp ở vị trí phía trước bên trái nói:
"Chị kia mà không đẹp à?"
Thật ra tôi còn không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó trông như thế nào, chỉ nhìn thấy đùi người đó rất trắng nên đoán vậy. Tuy nhiên, tôi nói thế cũng có căn cứ cả. Theo nghiên cứu của riêng tôi, bất cứ ai có dáng người đẹp, dù nhan sắc ở mức trung bình thì người ấy vẫn được coi là đẹp. Còn người nào có khuôn mặt đẹp nhưng lại hơi béo thì người khác sẽ không thấy hứng thú nữa.
Anh Tường ở trên xe vô cùng hào hứng. Một giờ trôi qua rất mau, xe của chúng tôi đã đến sân ga. Bước xuống xe đã thấy vô vàn nữ sinh xinh đẹp và những anh chàng đẹp trai.
Hầu hết họ đều ở độ tuổi 18 hoặc 19, vừa nhìn đã phát hiện họ cũng là tân sinh viên đến nhập học. Tôi kéo anh Tường đến quảng trường ngoài nhà ga tìm cả nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm thấy quầy tiếp tân của Học viện cảnh sát.
Tại sao lại tìm mất cả nửa ngày? Chúng tôi tìm thấy nó bên cạnh cục cảnh sát giao thông. Nhóm giáo viên tiếp tân này có thể là lấy lý do thể hiện đặc thù của Học viện cảnh sát, vậy nên ai cũng mặc đồng phục cảnh sát.
Mà ngặt nỗi họ cũng bày trí ngay cạnh cục cảnh sát giao thông nên tôi và anh Tường cứ tưởng họ là cảnh sát, hỏi xong mới biết học là giáo viên trường chúng tôi.
Chỗ đó có 3 giáo viên và 7 anh chị khóa trên. Lúc tôi đi ra đã thấy một thầy giáo đứng ra tự mình giới thiệu, hóa ra thầy ấy tên là Lý Minh Kiệt, 30 tuổi.
Thầy ấy ân cần mỉm cười, kéo tay tôi và anh Tường luôn miệng nói đồng chí một cách tử tế. Khi thầy kéo tay tôi, tôi có cảm giác thầy dường như đang xoa nắn tay tôi một cách kỳ lạ, nói chung không được tự nhiên. Sau này tôi mới biết người này có vấn đề về giới tính.
Thế nhưng lúc này chúng tôi vẫn chưa hề hay biết. Thầy Lý đưa chúng tôi đến cạnh một chiếc xe buýt không xa nói:
“Đây là xe buýt đón tân sinh viên, hai em lên đó trước đi.”
Tôi và anh Tường vội vàng chạy lên xe. Trên xe có một gã tài xế đang hút thuốc, trên mặt người này có một vết sẹo, ánh mắt trông rất sắc bén. Tôi và anh Tường tìm một vị trí gần đó rồi ngồi xuống.
Quả nhiên ghi danh vào trường cảnh sát đều là những thanh niên cao to. Tôi và anh Tường bị xếp vào loại tương đối gầy yếu. Lúc đó có hai sinh viên nhìn nhau không vừa mắt liền gây gổ đánh nhau, sau đó càng đánh càng hăng, tôi nhìn mà thấy sợ, liền hướng về phía người tài xế nói:
“Thầy ơi, phía sau có người đang đánh nhau.”
“Không sao, đều là thanh niên cả, đánh nhau là chuyện hết sức bình thường. Huống hồ đây trường cảnh sát, chỉ cần không làm chết người là được.”
Tài xế quay đầu nhìn một cái, không thèm để ý.
“Ngầu quá đi, thầy giáo này rất có cá tính!” Anh Tường nhìn vị tài xế phía trước tấm tắc khen.