Chương 16: Đại nạn

Chương 16: Đại nạn

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Đợi đến lúc tôi và lão mê tín chạy ra đã thấy Hàn Tư Phàm ngất xỉu dưới đất. Anh Tường ở bên cạnh đang do dự có nên hô hấp nhân tạo cho chị ấy hay không.

Tôi và lão mê tín chạy lại hỏi, thì ra lúc đang đuổi theo thì Triệu Thần Dương đột nhiên dùng thuốc mê mê hoặc, chắc vì sức chiến đấu của Hàn Tư Phàm cao quá.

Lúc đó Triệu Thần Dương sợ lão mê tín đuổi theo nên quay đầu bỏ chạy. Ban đầu anh Tường định đuổi theo, nhưng nghĩ đến hai bên chênh lệch nên kiên quyết ở lại bảo vệ Hàn Tư Phàm.

Lão mê tín nghe tin Triệu Thần Dương chạy thoát cũng không ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói:

"Các cháu còn trẻ, dù tiểu Phàm đánh nhau giỏi đến đâu cũng không thắng được cậu ta, đây là chuyện hết sức bình thường. Hy vọng cậu ta có thể giải quyết êm đẹp vụ báo thù."

Lão mê tín đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ không truy đuổi chú ta nữa, dù sao tôi với Triệu Thần Dương không thù không oán gì. Tôi và lão mê tín bảo anh Tường cõng Hàn Tư Phàm về, còn hai người chúng tôi ở lại xử lý hai cương thi kia.

Thật ra hai cương thi này không được coi là cương thi thật sự. Lão mê tín nói cương thi thật sự nguy hiểm hơn nhiều, nói chung hai con này không so sánh được. Lão Vương biến thành Hắc Cương, được coi như một loại quỷ cấp thấp, còn con quỷ nhảy kia xem chừng lợi hại hơn.

"Phải tìm một chỗ nào đó rồi dùng gỗ đào thiêu hủy hai cương thi này."

Lão mê tín nói xong khiêng quỷ nhảy lên, sau đó chỉ chỉ vào lão Vương nói:

"Khiêng đi, ở thôn Đông có một cái hang, đến đó xử lý."

Thôi đành vậy. Tôi đi qua lập tức ngửi thấy mùi tanh tưởi, trong lòng thầm than, con bà nó, anh Tường thì được cõng Hàn Tư Phàm xinh đẹp tựa thiên tiên, còn mình thì phải vác xác chết hôi thối, tức thật.

Than thì than thế thôi chứ công việc vẫn là công việc. Tôi vác hai cái xác đi theo lão mê tín đến hang ở thôn Đông rồi đi chuẩn bị gỗ đào đốt hai người kia. Lão mê tín còn đào một cái hố chôn họ, dùng tấm gỗ làm hai cái bia.

Tôi thấy rất khó hiểu, hai lão già này làm khổ chúng tôi cả ngày trời, chôn họ thì thôi không nói, lại còn lập bia cho họ, đây là việc của người khác mà. Lão mê tín nói:

"Trong u tối đều có ý trời, làm nhiều việc thiện, làm người tốt thì mới được quả tốt."

Dù sao tôi cũng chẳng nghĩ nhiều cái gì mà quả tốt, lão mê tín lọ mọ xong thì hai người cùng nhau về thôn.

Lúc này đã 12 giờ đêm, xung quanh tối đen như mực. Đang đi trên đường, lão mê tín chắp hai tay sau người, miệng còn ngân nga hát, đi được một đoạn lão nói:

"Tiểu Huy này, ta cũng xem như là chứng kiến cháu lớn lên đấy nhỉ?"

"Lão già ông từ nhỏ đã dắt cháu đi nhìn trộm đàn bà con gái tắm, cũng coi như vậy"

Tôi gật gật đầu, lão mê tín ho khan: "Vớ vẩn, chắc chắn là cháu nhớ nhầm. Đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà, nghiêm túc tí xem nào."

"Vâng, thế ông nói đi."

Tôi đáp qua loa một câu. Thật ra quen lão già này bao nhiêu năm rồi, hiếm lắm mới thấy lão nghiêm túc, mọi ngày lão ranh ma bông đùa lắm.

"Cháu biết không, trước kia ta rất cố chấp."

Lão mê tín vừa mở miệng tôi liền ngắt lời: "Dừng, dừng lại ngày, đừng có chém gió nữa, ông bắt cương thi hay đánh Hắc Bạch Vô Thường?"

"Ôi chao, đều là chuyện cũ rồi. Nhớ trước năm xưa thằng nhóc kia cũng giống y như cháu, vô tâm vô phế, cả ngày làm loạn. Tuy kiếp nạn của cậu ta nhiều, nhưng rất cố gắng. Còn cháu, ta nói thật cho cháu biết, đáng ra ta không muốn nói cho cháu, mẹ cháu cũng không cho ta nói. Cháu là tứ thần, cháu biết rồi đúng không? Cháu là thần năm, thần tháng, thần ngày, sinh vào giờ Thìn, trời sinh mệnh yểu. 7 năm sau, lúc cháu 25 tuổi sẽ có một đại nạn, cháu nhất định phải chết. Nếu cháu muốn vượt qua thì phải học đạo thuật thật chăm chỉ, đừng có suốt ngày lông bông vô lo vô nghĩ nữa."

Lão mê tín nói xong, tôi cũng không trả lời ngay, chỉ nói: "Không phải còn những 7 năm nữa đó sao?"

Lão mê tín đột nhiên xoay người nhìn tôi, chúng tôi cách nhau rất gần, thậm chí tôi còn có thể thấy rõ những nếp nhăn trên mặt ông ấy, tóc cũng đã bạc phơ. Lão mê tín xoa đầu tôi, giống như ông xoa đầu cháu vậy.

Nói thật, từ lâu tôi đã coi lão mê tín là ông nội của mình. Là lão từ nhỏ đã đưa tôi và anh Tường rong ruổi khắp nơi, từ khi sinh ra đến giờ mặt mũi bố thế nào tôi còn không biết chứ đừng nói đến ông nội, được lão mê tín xoa đầu trong lòng cảm thấy ấm áp lạ kì.

Lão mê tín nhìn tôi, lắc đầu nói:

"Thôi quên đi, bây giờ cháu vẫn chưa hiểu ra, đợi đến khi suy nghĩ kĩ rồi hãy tới tìm ta, ta sẽ mang toàn bộ những gì mình biết ra dạy cho cháu, hy vọng cháu có thể vượt qua đại nạn."

"Thế vị sư phụ kia của cháu đâu rồi?"

Tôi đột nhiên nhớ đến vị sư phụ vẫn chưa truyền dạy gì cho tôi. Lão mê tín mỉm cười:

"Cháu đừng trông chờ vào cậu ta. Cậu ta bận rộn cả ngày, sao có thời gian để ý đến cháu. Mau về đi, muộn rồi, nếu còn không về mẹ cháu sẽ lo lắm."

"Vâng." Tôi mới 18 tuổi, làm gì nghĩ được nhiều như thế, đối với cái đại nạn lão mê tín vừa nói cũng không để tâm lắm.

Lúc đến thôn tách lão mê tín ra chạy về nhà, vừa mở cửa đã thấy mẹ đang quỳ gối trước bức tượng đá quái quỷ kia nhắm mắt, không biết đang làm gì.

Nếu lúc trước tôi vẫn còn sợ thì giờ đây đã không sợ nữa rồi, dù sao trên người tôi vẫn mang theo bùa. Tôi đi đến bên cạnh mẹ, rút kinh nghiệm lần trước nên không dám mở miệng nói gì, chừng 3 phút sau mẹ tôi mở to mắt, quay đầu thấy tôi đã về thì chỉ vào sô pha nói:

"Tiểu Huy, hai mẹ con mình nói chuyện đi."

"Dạ." Tôi gật gật đầu. Trước đây mỗi lần về nhà hai mẹ con sẽ ngồi tâm sự với nhau, vậy nên lần này tôi cũng không để ý lắm.

Mẹ tôi mang một tách trà đến đưa cho tôi, rồi lấy từ dưới gầm bàn ra vài lá bùa. Đây chính là mấy lá bùa tôi lấy ở nhà lão mê tín về.

Mẹ nhìn tôi nói:

"Tiểu Huy, con đã lớn như vậy rồi, mẹ cũng không muốn cấm đoán gì con, nhưng con không nên đi học mấy cái mê tín dị đoan này làm gì. Mẹ chỉ muốn con yên ổn làm công tố viên, sau đó lấy vợ sinh con đẻ cái, sống cuộc sống như những người bình thường đã là tốt lắm rồi. Con học mấy thứ này làm gì?"

"Thú vị ạ."

Tôi theo bản năng nói. Vừa mới nói xong, 'bốp' một tiếng, má trái tôi đau đớn. Mẹ tôi vậy mà tát tôi một bạt tai. Bà trừng mắt, vô cùng tức giận nói:

"Thú vị? Không cho con học nữa, con quên hết những chuyện này đi cho mẹ! Nghe rõ chưa!"

Tôi nói thật, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng bị mẹ đánh. Bà rất yêu thương tôi, bình thường cùng lắm là mắng tôi vài câu, hôm nay bà kì lạ thật.

Tôi thấy mình cực kì oan ức:

"Con chỉ nói nó thú vị thôi mà, có thế mà mẹ cũng đánh con?"

Mẹ trừng mắt nhìn tôi thở hồng hộc, về phòng đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn thấy tủi thân, tôi chẳng làm sai gì cả, tự dưng mẹ tức giận làm gì.