Chương 15: Diện Mã
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Tôi không tránh kịp, con quỷ nước đó rất nhanh, thật sự không dám nghĩ đến việc lão mê tín hay anh Tường có thể đến cứu mình kịp lúc. Khoảnh khắc một bàn tay lao đến trước ngực, người tôi đột nhiên run cầm cập, toàn thân gần như bất động.
Tôi xoay mặt, quay đầu nhìn một cái, đột nhiên thấy một con quỷ mặc váy đỏ nắm lấy tay của con quỷ nước. Đây chẳng phải là cô bé mặc váy đỏ tôi đã từng gặp trong căn nhà mình thuê đó sao? Dù mới 12 tuổi nhưng chỉ bằng một tay cô bé đã bắt được con quỷ nước, sau đó đá bay con quỷ ra.
“Hả?”
Rất rõ ràng, con quỷ này đang giúp tôi, nhưng đứa trẻ này có vẻ đã hung dữ hơn rất nhiều. Cô bé chậm rãi bước đến trước mặt con quỷ nước, túm cổ nhấc nó lên, cắn một miếng lên tay trái con quỷ, sau đó gặm từng miếng thịt lớn. Con quỷ nhỏ này ăn thịt quỷ nước một cách nhanh gọn, chẳng mất bao nhiêu thời gian quỷ nước đã bị con quỷ nhỏ tuổi này ăn hết.
“Tiểu Huy, cháu làm sao vậy, con quỷ nước kia đâu?” Hình như lão mê tín không nhìn thấy con quỷ nhỏ kia ăn thịt quỷ nước. Tôi quay đầu, cười cay đắng nói: “Đã bị con quỷ ở trên người cháu ăn mất rồi”
"Cái gì?" Lão mê tín kinh ngạc nhìn tôi. Lúc này, con quỷ nhỏ cũng đang chuẩn bị nhập lại vào cơ thể tôi. Lão mê tín đột nhiên chạy tới ngăn trước mặt tôi, không để con quỷ đến gần. Sau đó, lão lấy từ túi ra một cái chai nhỏ, trông giống như là thuốc nhỏ mắt, ngay khi lão nhỏ ít thuốc vào mắt thì hình như đã nhìn thấy con quỷ nhỏ này. Lão không nhìn thì không sao, chứ nhìn thấy xong lập tức nghiêm giọng hỏi: “Cô bé, sao cháu lại biến thành như vậy?”
“Có chuyện gì vậy lão mê tín?” Tôi ở bên cạnh nhỏ tiếng hỏi, lão mê tín liếc nhìn tôi, ra hiệu không được nói chuyện rồi nói: “Con bé là Bua Lua Sa, một loại quỷ rất đáng sợ, hiện tại vẫn chưa có gì đáng lo, nhưng nếu không tiêu diệt âm khí của nó thì sau này nó sẽ không khống chế được chính mình mà ra tay giết người bừa bãi, thậm chí biến thành yêu ma”
Tôi vừa nghe xong bỗng cảm thấy vấn đề không hề đơn giản, dù sao lão mê tín sẽ không tùy tiện đem mấy lời dọa nạt ấy ra đùa tôi, không suy nghĩ nhiều, tôi vội trốn sau lưng lão mê tín.
“Cô bé, rốt cuộc vì sao cháu lại biến thành như vậy? Cháu muốn báo thù như thế nào, nói với ông, nếu không hôm nay ông nhất định phải cho cháu hồn bay phách lạc” Nhất định là lão mê tín sợ cô bé này không thể báo thù. Bởi vì nếu ma quỷ không báo được thù thì thù hận sẽ càng ngày càng lớn, đến lúc bùng phát để nó tùy tiện giết người, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
Nghĩ đến cảnh lúc nãy cô bé này vừa mới ăn sạch con quỷ nước kia, trong lòng tôi cũng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn rồi.
“Cháu... Cháu tên là Diện Mã” Khuôn mặt của cô bé vẫn hiện lên sự sợ hãi, nhưng cuối cùng cô bé cũng chịu nói chuyện, nó nhìn lão mê tín nói: "Thật ra cháu cũng không biết vì sao mình lại trở nên như thế này. Hôm ấy tan học thầy chủ nhiệm đưa cho cháu một con búp bê và nói tặng nó cho cháu. Cháu mang con búp bê về nhà, sau đó cháu mơ thấy con búp bê bóp cổ cháu, rồi dường như cháu thật sự đã chết đi, không một ai còn nhìn thấy cháu nữa”
“Cháu biết hình như chính giáo viên chủ nhiệm đã hại cháu, cho nên cháu muốn tìm người giúp cháu báo thù” Khuôn mặt Diện Mã nhăn lại, quay đầu, chỉ vào tôi nói: “ Ban nãy cháu cảm nhận được anh ấy sẽ gặp nguy hiểm nên mới xuất hiện cứu giúp, nhưng lúc cháu vừa ra thì không thể khống chế bản thân nên mới ăn mất cô kia”
Lão mê tín nghe xong, gật đầu nói: “Theo như lời cháu kể thì lúc cháu chết cũng không có bao nhiêu oán hận, vậy có lẽ là có người đã cố ý biến cháu thành Bua Lua Sa. Có thể người đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp cháu, nhưng tại sao hắn lại làm như vậy?”
“Chỉ cần tìm thấy giáo viên của nhiệm của cháu giúp cháu báo thù là được đúng không? Như vậy tiểu Huy không sao rồi” Lão mê tín nói xong thì nhìn tôi: “Tiểu Huy, cháu đừng trốn tránh nữa, lúc nãy cô nhóc này vừa mới cứu cháu đó, cháu cũng nên giúp nó báo thù coi như trả ơn đi”
Lúc đó tôi thực sự rất muốn từ chối. Đây là điều hết sức hiển nhiên, người có thể biến cô ấy thành như vậy nhất định không hề đơn giản. Có điều cô bé này cũng rất đáng thương, tôi không nhẫn tâm từ chối. Hơn nữa, tôi là người rất trọng tình nghĩa. Hơ hơ, thực ra nguyên nhân chủ yếu là nếu bây giờ tôi từ chối, nhỡ đâu con nhóc này trở mặt thì biết làm thế nào. Lão mê tín đang bị thương đánh không lại con bé, vậy không phải tôi sẽ là người phải chịu khổ sao.
“Tất nhiên rồi, Diện Mã đúng không? Yên tâm, anh là người rất trọng tình nghĩa, không phải chỉ là giáo viên chủ nhiệm thôi sao? Vài ngày nữa anh sẽ tìm hắn để em giết chết hắn ta, giúp em báo thù” Tôi nói một cách rất hả hê, Diện Mã cũng khoái chí cười hi hi, gật đầu liên tọi.
“Cảm ơn anh Huy” Trước khi chết tôi khẳng định Diện Mã là một đứa trẻ rất thông minh, bây giờ đã bắt đầu biết gọi anh rồi. “Năng lực chiến đấu” đáng sợ như vậy, tôi có thể tỏ ra bất mãn sao?
“Được rồi, nếu đã đồng ý, vậy thì Diện Mã này, ông sẽ làm hiệp ước ba điều lệ với cháu” Lão mê tín nhìn Diện Mã nói: “Thứ nhất, cháu không được tùy tiện giết người, dù trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được giết. Thứ hai cháu không được nhập vào tiểu Huy nữa, tuy cậu ta thuộc vào hàng thứ năm trong
12 địa chi *, ma quỷ bình thường nhập vào sẽ không hề hấn gì, nhưng riêng cháu không được. Nếu cháu ở trong người cậu ta thì trong vòng nửa năm cậu ta sẽ mắc bệnh nan y, ba ngày gặp quỷ nhỏ, năm ngày gặp quỷ lớn, xui xẻo cực kì. Ở chỗ ông có một miếng ngọc bội, bên ngoài nó được khắc chữ chắn quỷ, nếu tiểu Huy không cho cháu ra ngoài, với bản lĩnh của cháu hiện tại nhất định không ra được, cháu có đồng ý không?”
*địa chi: địa chi chính là tính dựa vào tuổi của mỗi người tức 12 con giáp và mỗi con giáp ứng với 1 con số): Tý (1), Sửu (2), Dần (3), Mão (4), Thìn (5), Tỵ (6), Ngọ (7), Mùi (8), Thân (9), Dậu (10), Tuất (11), Hợi (12).
Lão mê tín nói xong, không biết lấy ở đâu ra một miếng ngọc bội nhỏ, kích thước bằng ngón tay cái, trên mặt miếng ngọc bội được chạm khắc hình rồng tinh xảo, xung quanh đầu rồng quấn một sợi dây màu đỏ.
"Chừng nào sợi dây màu đỏ vẫn được quấn quanh mặt dây chuyền ngọc bích này thì cháu sẽ không thể thoát ra được, khi nào tháo nó ra cháu mới có thể ra ngoài” Lão mê tín nói hết câu lập tức giao ngọc bội cho tôi rồi tiếp tục cất lời: “Ông không chắc tiểu Huy có thể giúp cháu báo thù hay không, nhưng ông khẳng định cậu ấy sẽ dùng toàn bộ khả năng giúp cháu”
"Cảm ơn ông và anh, hai người thật tốt bụng" Xem ra Diện Mã là người khá đơn thuần, cô bé không hề nghi ngờ gì cả, hơn nữa còn tỏ ra rất vui vẻ, nghe lão mê tín nói xong còn cung kính cúi đầu trước hai chúng tôi rồi tự chui vào miếng ngọc ngội.
Trong thâm tâm tôi nghĩ, cô bé đơn thuần như vậy, thảo nào bị người ta hãm hại.
Tôi cũng nhanh chóng quấn sợi dây màu đỏ lên miếng ngọc.
Sau khi Diện Mã chui vào, lão mê tín nghiêm túc nói với tôi: "Cô nhóc này rất nguy hiểm, mặc dù đã thỏa thuận xong nhưng con bé căn bản không thể kiểm soát bản thân mình. Bình thường không có gì thì đừng cho con bé ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên đây cũng coi như là trong họa có phúc, lúc cháu gặp nguy hiểm con bé có thể ra tay cứu giúp, có điều đừng để nó phản tác dụng là được”
"Ngoài ra, hãy nhớ ngày 15 hàng tháng thắp cho con bé nén hương, dù sao cũng là trẻ con, dỗ dành một chút nó mới không nghịch ngợm” Lão mê tín dặn dò xong mọi chuyện đột nhiên hét lên: “Thôi chết rồi, vẫn còn tên Triệu Thần Dương” Nói xong lão nhanh chân chạy ra cửa.
Tôi nhìn miếng ngọc trong tay mà bất giác mỉm cười, thực ra điều này không tệ, ít nhất sự an toàn của tôi đã được đảm bảo. Nghe lão mê tín nói vậy tôi cũng đoán ra được con quỷ nhỏ này nhất định có pháp thuật không tồi. Tôi đặt miếng ngọc vào trong túi rồi cũng chạy thật nhanh ra ngoài xem Triệu Thần Dương.