Chương 14: Đoạt quỷ
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Lão mê tín nói với Triệu Thần Dương:
“Hai ta cùng đoạt quỷ đi, cậu xuất ba hồn bảy vía của lão Vương ra, cậu đoạt được thì muốn xử lý thế nào tùy cậu, nhưng nếu tôi đoạt được, lão Vương thể nào cũng chết, theo lý thuyết cậu báo được thù, không được tìm con cháu của lão làm phiền nữa, cậu thấy thế nào?”
“Sao ông biết hồn phách của lão Vương ở chỗ của tôi?”
Triệu Thần Dương kinh ngạc, Lê Thế Cao cười nói: “Cậu đã bố trí kết cấu phong thủy, nhưng vẫn mang con quỷ nhảy kia đến giết lão Vương. Theo lý thuyết cậu phải mau rời đi mới phải, nhưng cậu lại lề mề không chịu đi mà ở lại đây chờ câu hồn của lão. Người chết biến hóa rất lớn, hy vọng cậu tự lo thân mình cho tốt.”
“Được, lập tức đoạt quỷ!” Triệu Thần Dương cũng không dài dòng, lấy một bình thủy tinh nhỏ từ trong túi ra, mặt trên dán lá bùa nhỏ màu vàng. Triệu Thần Dương lùi về sau hai bước.
Lê Thế Cao cũng lùi về sau hai bước, anh Tường và Hàn Tư Phàm kéo tôi sang một bên, dành chỗ cho hai người kia bày đấu pháp.
Lê Thế Cao chuyển bàn qua ngăn cách hai người, sau đó lão lấy đồ ở trong bao ra bày lên bàn, lấy bàn làm trung gian thắp hương, rồi lại lấy cái chén nhỏ, đổ máu chó đen và mực đỏ vào, chuẩn bị đâu vào đấy. Mà bên Triệu Thần Dương cũng đã chuẩn bị xong, chỉ là trải vải bố ra đất.
Nhân dịp này tôi quay sang hỏi anh Tường đây là đấu pháp gì, anh Tường cũng giải thích cho tôi nghe.
Ban đầu tôi tưởng hai người này bày đấu pháp đánh với quỷ một trận. Thế nhưng đó là đánh, không phải đấu. Ban đầu đấu pháp thực ra là luận bàn đạo pháp, giống như đấu võ thuật vậy, không tổn hại hòa khí, mà đoạt quỷ cũng là một đấu pháp phổ biến, chính là quăng ra một con quỷ nhỏ, sau đó hai người làm phép cướp đoạt, nhưng không được quá thô bạo, cuối cùng quỷ nhỏ về tay ai thì người đó thắng.
Đến lúc tôi nghe xong thì Triệu Thần Dương đã xé lá bùa ra khỏi bình thủy tinh, sau đó ném đi, không ngờ bình thủy tinh kia lại dừng ở trên không trung.
Lão mê tín ra tay trước, lão bấm một cái, chỉ lên bình thủy tinh đang ở trên không trung lẩm bẩm: “Trên dưới bốn phương cho ta dùng, bùa thần linh di chuyển! Sắc!”
Niệm xong bình thủy tinh lập tức bay về phía lão mê tín. Triệu Thần Dương cũng vội vàng bấm tay niệm chú: “Bùa tế như mệnh lệnh, thần Chư Lộ mau hiển linh!”
Phút chốc cái bình kia dừng lại trên không, cứ một lúc lại nghiêng về chỗ lão mê tín một ít, một chốc lại nghiêng về phía Triệu Thần Dương một chút, hai người cứ giằng co mãi như vậy.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ lại hình như mình đã thấy Triệu Thần Dương ở đâu đó, nổi lên ý tưởng nói: “Anh Tường, hay là chúng ta chuẩn bị thẻ cho lão kia, thế thì chúng ta thắng chắc.”
Hàn Tư Phàm đứng bên cạnh nghe thấy trừng mắt lườm tôi một cái:
“Chú mày cho rằng lão Lê làm mấy chuyện như vậy à? Ông ấy muốn cởi bỏ khúc mắc của người kia. Người đó muốn hại con cháu của lão Vương. Hắn hại lão Vương còn có thể coi là báo thù, nhưng bây giờ lão Vương chết rồi, trả hết nợ nần nhân quả rồi, hắn muốn tiếp tục hại người, bảo là vòng báo ứng.”
“Mẹ kiếp, cần gì phải giảng đạo lý với người đó cơ chứ” Tôi thấy Triệu Thần Dương đã bắt đầu đầm đìa mồ hồi, còn lão mê tín bên này trông vẫn nhởn nhơ chán, bất giác thấy yên lòng.
Nhưng điều cả ba chúng tôi không ngờ tới chính là, độ ấm trong nhà đột nhiên giảm xuống. Tôi nhìn thấy một ma nữ khoảng 30 tuổi đột nhiên xuất hiện sau lưng lão mê tín. Ma nữ này mặc váy trắng, sắc mặt tái nhợt, móng tay dài chừng 5cm.
Tôi nhìn thấy, nhưng hình như Hàn Tư Phàm và anh Tường không thấy được, tôi hét to về phía lão mê tín:
“Cẩn thận đằng sau!”
Nhưng không kịp nữa rồi, ma nữ kia đã đến sát sau lưng lão mê tín. Lão không nhịn được hừ một tiếng, bình thủy tinh nghiêng hẳn về phía Triệu Thần Dương.
Lão mê tín không nhịn được nữa mắng Triệu Thần Dương:
“Chơi gian mất thiêng!”
Tôi theo bản năng chạy qua chỗ lão mê tín, sau lưng lão không bị thương, hoặc phải nói ma nữ này không thể trực tiếp tạo vết thương cho người được.
Tôi chắn sau lưng lão mê tín hỏi: “Cháu nên làm gì bây giờ?”
Lão mê tín đáp:
“Không còn cách nào khác, tiểu Tường và Tiểu Phàm không thấy con quỷ sau lưng ta. Chắc nó chính là quỷ mãng thủy đấy, cháu là tứ thần, mệnh yểu, vừa hay có thể nhìn thấy quỷ. Cháu dùng máu lưỡi đối phó với nó là được!”
Nói xong lão mê tín hét về phía anh Tường:
“Tiểu Tường, tiểu Phàm, đánh chết cậu ta cho ta. Ta khuyên mãi không nghe, người này hèn hạ, phải đánh mới được.”
“Được!” Anh Tường và Hàn Tư Phàm đang đứng một bên xem trò hay nghe lão mê tín nói xong lập tức nhảy lên lao về phía Triệu Thần Dương. Đương nhiên anh Tường đánh không lại, bị Triệu Thần Dương đá bay người. Nhân lúc Triệu Thần Dương đá anh Tường thì Hàn Tư Phàm đá Triệu Thần Dương.
Triệu Thần Dương cũng là tạng người cao to, trực tiếp đánh nhau với Hàn Tư Phàm. Bên này lão mê tín đã cởi áo ra, sau đó cầm cái chén đựng hỗn hợp máu chó đen và mực đỏ hất lên lưng mình.
Thần kì ở chỗ, trên lưng lão đang không có gì, nhưng hắt chén máu chó đen và mực đỏ vào một cái lập tức xuất hiện năm vết màu đen, trên vết máu chó đen còn hiện lên bọt trắng. Lão mê tín đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, thì ra trong đó có kịch độc.
Tình huống bây giờ chính là tôi đơn phương độc mã đấu với con quỷ mãng thủy này. Lão mê tín giờ đã ngồi bệt dưới đất nghiến răng nghiến lợi, xác định không thể giúp được gì, anh Tường và Hàn Tư Phàm càng không trông chờ được. Tôi tiện tay lấy chén hỗn hợp máu chó và mực đỏ hắt vào người con quỷ mãng thủy kia.
Quỷ mãng thủy đang định tấn công tôi thì bị hắt chén máu vào, cứ như bị axit sunfuric hắt lên ấy, cả người thối rữa, nhìn ghê tởm cực kì.
Như vậy có thể nói máu chó chính là khắc tinh của ma quỷ.
Nhưng con quỷ kia không giống như trên TV hay mấy bộ phim, bị thương rồi bỏ chạy. Trên thực tế quỷ mang theo oán khí mới được sinh ra, chỉ cần nó muốn giết người báo thù thì đại loại sẽ không chạy trốn, càng làm nó bị thương chỉ làm nó càng giận dữ mà thôi.
Tình huống bây giờ là vậy đấy. Quỷ mãng thủy điên cuồng hét lên nhắm về phía cổ tôi. Tôi hoảng sợ, không ngờ con quỷ này càng đánh càng mạnh, rút kiếm gỗ đào ra dùng sức đâm về phía nó.
Phập một tiếng, kiếm gỗ đào có thể đánh được quỷ. Quỷ mãng thủy bị tôi đâm lên tường, trùng hợp thế nào trong nhà lão Vương lại treo bức tranh tu hành. Quỷ mãng thủy bị đâm lên trên đó, nó thảm thiết kêu lên một tiếng, bị đâm đến dừ người, nằm trên mặt đấy run rẩy kịch liệt.
Đấy, thật ra ma quỷ cũng chẳng lợi hay như mọi người tưởng tượng đâu, nói chung cũng chia thành con mạnh con yếu. Nói chứ con quỷ mãng thủy này ấy à, không đến nỗi mạnh như lời đồn, nếu không sao bị tôi đâm cho một nhát đã ngã sấp mặt rồi.
Có lẽ bị đụng trúng bức tranh tu hành nên mới thế, nhưng ai đi quan tâm nguyên nhân là gì chứ? Dù sao đánh được con quỷ tôi đã thấy tự hào lắm rồi.
Tôi chậm rãi thong thả bước đến gần con quỷ mãng thủy, bắt chước lời đại sư trong mấy bộ phim nói:
"Quỷ hồ đồ mất linh, hôm nay ta phải thay trời hành đạo..."
Tôi còn chưa nói hết lão mê tín đã hét to: "Cẩn thận!"
Con quỷ mãng thủy đang nằm trên mặt đất đột nhiên mắt lóe đỏ, đùng một cái vươn móng vuốt lao về phía ngực tôi.