Chương 3: Thần Tượng Tỏa Sáng

Không rõ mình đã ngủ được bao lâu, nhưng cả người sau khi tỉnh thoải mái hơn hẳn, chắc là do vận động nhiều khiến cô cảm thấy sảng khoái.

Linh Lung đứng dậy kiếm một bộ quần áo, lựa chọn cho mình bộ thường phục ở nhà, vẫn khá là cổ kín và rộng thùng thình thoải mái.

Lần nữa đứng trước gương, đây mới chính là con người thật sự của cô, nhàm chán, không hề quan tâm tới trang điểm hay làm đẹp, giản dị đến tột cùng.

Gãi gãi đầu, Linh Lung liền rời phòng đi tắm, loáng thoáng nghe ngoài cửa có tiếng xe tới, chắc là ba mẹ trở về, còn ông anh nhà mình thì chắc cũng sắp đến nơi.

Nhìn lại giờ giấc, bảy giờ tối, đã muộn vậy rồi sao? Thật là...

"Linh Lung, mẹ có mua đồ ăn tối cho cả nhà nè, xuống mau nhé!"

Giọng của mẹ cô vang lên từ nhà dưới, tăng tốc độ tắm rửa, thoáng nhìn qua gương chính mình, hình ảnh có chú nhòa ra vì cận thị, không rõ ràng gì cả.

Vì phải luôn nheo mắt lại khi nhìn đường, cô rất ít khi muốn tháo kính, còn việc đeo kính áp tròng thì thật sự quá đau mắt, cô đã thử và không thành công!

"Haha... quả nhiên, vẫn không có gì thay đổi nhỉ?"

Cô vẫn chính là cô thôi, là Linh Lung, là con gái của ba mẹ và em nhỏ của anh hai, Linh Lung liền thay đồ vào và bước ra ngoài nhà.

Vừa mới ra tới cửa phòng ăn liền nhìn thấy tiếng anh hai chào cả nhà, sau đấy là âm thanh "Xin phép làm phiền" của một anh bạn khác.

"Anh hai, Lâm ca, chào hai người!"

Đưa tay lên vẫy vẫy chào bọn họ, anh của cô là Linh Phong, học sinh cấp ba năm hai trường cấp ba gần nhà, mà Lâm ca ở đây chính là Lâm Tâm Viễn, bạn từ bé của anh hai.

Thời nhỏ, cô cũng hay bị người anh hàng xóm này đùa giỡn lắm, vì gia đình ở nước ngoài và bản thân không có người chăm sóc, thành ra anh ta cũng hay đến nhà bản thân.

"Yo, nhóc về rồi sao?"

"Chào em, Linh Lung!"

Hai người chào cô một tý liền cởi giày và tháo áo khoác, bước vô phòng ăn ngồi vào ghế, thân thuộc cười nói một chút.

Vì đang là hè nên vấn đề học tập không được nhắc nhiều, nhưng anh hai và Lâm ca là học sinh cấp ba, sang năm là năm cuối rồi, cũng nên tính đến vấn đề thi đại học nữa.

Linh Lung thì nguyện vọng của cô là nhập học vào trường cấp ba của anh hai, trường phổ thông J, vừa gần nhà mà chất lượng lại không quá kém.

Với sức học của cô thì dư dả để đậu vô trường đó, còn chuyện thi đại học mới là thứ mà cha mẹ hai người nhắc thường xuyên, hai người họ rất quan tâm bọn cô.

"À đúng rồi, Ngô Vân có một buổi biểu diễn Live ở thành phố A tuần sau đấy, em có muốn đi xem không Linh Lung?"

Lâm ca quay sang hỏi cô, vốn đang ăn cô cũng có tò mò đôi chút, nếu là bình thường Linh Lung sẽ từ chối trực tiếp và tiếp tục ăn.

Nhưng vừa trải qua chuyện kỳ lạ ngày hôm nay, cô cảm thấy idol và vấn đề ca hát cũng không quá tệ, dù nó không hợp với cô cho lắm, nhưng thử một lần cũng đâu chết ai đúng không?

Suy nghĩ trong chốc lát, Linh Lung gật đầu.

"Ừm, cho em một vé đi, cảm ơn Lâm ca!"

Vừa mới trả lời xong, cả nhà im chìm trong yên lặng, mọi người có vẻ bất ngờ với câu trả lời của cô.

Kể cả ông anh trai của bản thân vẫn nhìn cô với cặp mắt thấy quái vật, chắc là bọn họ lại suy nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây quá...

"Hoooo... sao hôm nay em lại có hứng thú với mấy thứ này vậy?"

Linh Phong hỏi, anh khá tò mò với quyết định của đứa em gái luôn nhốt mình trong một góc giờ lại chấp nhận ra ngoài.

Đối với con bé, anh còn tưởng không có gì hấp dẫn nó hơn ngoài sách vở, hồi trước ba mẹ có ép nó đi học thanh nhạc, học đàn, học hội họa,... nói chung là gia tăng cơ hội cho con bé tiếp xúc bên ngoài.

Nhưng với một đứa cứng đầu và chăm chỉ như Linh Lung, mọi người sớm thôi liền bỏ cuộc, bây giờ nó lại đổi tính sao? Cắn lộn thuốc?

"Không có gì, chỉ là muốn đi xem thử thôi!"

Lắc lắc đầu, miệng cười hí hửng cho thấy cô rất thích thú với chuyến đi chơi tuần sau, Linh Lung ăn xong liền cất dọn chén bát, rót cho mình một ly sữa rồi trở về phòng.

Cô moi điện thoại ra và tiếp tục mở lên trò chơi Đào tạo idol phiên bản thử nghiệm xem, lúc này không còn nhiệm vụ cho người mới nữa, bây giờ là một loạt các nhiệm vụ huấn luyện với phần thưởng ít ỏi.

Trên đầu của nhân vật của cô hiện tại có ghi con số một trên hai, ấn giữ vào dòng chữ đó thì hiển thị lên ý nghĩa của con số này.

[Số lần bạn làm nhiệm vụ trong ngày, thành công hay thất bại đều tính một lần, hai tư giờ đêm đổi mới, lên cấp sẽ gia tăng số nhiệm vụ được làm]

"Làm nhiệm vụ... là tiến vào thế giới kỳ lạ kia sao?"

Tự hỏi, Linh Lung vừa suy nghĩ tính khả thi, nhưng nói chung là chỉ mấy dòng chữ thì không đáng tin cậy gì cả.

Cắn nốt miếng snack ở trên bàn, xem xét đống bài tập mà bản thân đã sớm hoàn thành trước hạn nghỉ hè, cô quyết định.

"Dù sao cũng không còn việc gì để làm, thử thêm phát nữa coi!"

Vừa nói, Linh Lung vừa cầm điện thoại lên và chọn lựa nhận nhiệm vụ, Luyện tập cơ bản hàng ngày, xác nhận.

Ngay sau đấy, một cảm giác quen thuộc lại đánh ập vào người cô, tầm nhìn của Linh Lung hóa thành màu đen và nhanh chóng biến đổi hoàn cảnh, nơi này, không còn là căn phòng thân quen nữa.

Với bốn góc căn phòng là gỗ, một mặt được lắp kính trải dài khắp căn phòng, thuận tiện để cho Linh Lung tự nhìn thấy bản thân lúc này.

"Mắt mình?"

Đưa tay sờ lên khuôn mặt, cô cảm thấy bản thân khi không bị cận liền hoàn toàn khác hẳn, đôi mắt vốn nheo lại giờ to tròn và đầy tinh thần tỏa sáng.

Nhìn kiểu gì thì bây giờ cô giống như là một người khác biệt với bản thân trong hiện thực, rối rắm trong vài phút, cuối cùng sự tập trung lại quay về khung nhiệm vụ.

"Gập bụng 200 lần"

"Chạy bộ 5km"

"Luyện thanh hai tiếng đồng hồ"

Chỉ có ba cột thông tin vô cùng đơn giản và cũng cực kỳ táo bạo, đây có phải là nhiệm vụ nên đề ra đối với một cô gái hay không.

Linh Lung đổ mồ hôi với đống yêu cầu này, bản thân cô là con mọt sách, tuy không đến nổi hoàn toàn từ bỏ thể lực, nhưng cũng không tài nào yêu nghiệt đến mức độ điên cuồng đến vậy.

"Thời gian là không giới hạn? Thế yêu cầu mỗi một mục có tiêu chuẩn gì không?"

Lần nữa đặt ra câu hỏi, cô lắc lắc đầu lập tức nằm xuống, thay vì tốn thời gian suy nghĩ, tốt hơn hết là bản thân nên trực tiếp thử xem.

Đưa tư thế của mình sao cho chuẩn, hai tay đặt sau đầu, dùng sức gập bụng dậy, một cái, yêu cầu của hệ thống giảm bớt đi một con số.

Sau đấy Linh Lung buông hay tay ra khỏi đầu, thử lần thứ hai, vì lúc này hai tay được giải phòng, cô gập bụng một cách dễ dàng hơn, nhưng mà...

"Không tính? Xem ra là phải làm đúng tiêu chuẩn rồi!"

Nhíu mày thật sâu, Linh Lung loay hoay cũng không có tìm thấy nút thoát khỏi nhiệm vụ ở đâu, bồi hồi một chặp rồi cô sờ vào phần eo của mình, nhéo một cái.

Ouch!

Đau quá, chết tiệt, mỡ bụng của cô cũng hơi nhiều rồi, thôi thì, coi như là đang luyện tập giảm cân đi.

Một hai, ba bốn, năm sáu....

Bỏ cuộc khỏi việc tìm cách giảm nhẹ vấn đề nhiệm vụ đưa ra, Linh Lung đành phải nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ.

Mồ hôi không ngừng tuôn ào ào, đôi lúc cô còn ảo tưởng chắc mình chỉ còn bộ xương khô mà thôi, may mắn là khi nghỉ ngơi sau năm mươi lần gập thì sẽ có một bình nước lọc được cấp tới.

Thời gian trôi qua một cách vô thức, Linh Lung cũng không biết mình ở bên trong căn phòng nhiệm vụ này bao lâu rồi, nhưng mà khi cô hoàn thành cái đích của việc chạy bộ, một giọng nói từ sau vang lên.

"Linh Lung, em đã chuẩn bị đến với giờ luyện thanh cùng cô chưa?"

Một chị gái đứng đằng sau xuất hiện từ hư không, bên cạnh đấy là chiếc dương cầm vô cùng xinh đẹp và cao quý.

Từ giọng nói, cách đi đứng, thái độ, và cả tư thế tiêu chuẩn khi ngồi vào ghế của cây đàn, Linh Lung cảm thấy mình bị chị giáo viên này quyến rũ mất rồi.

"Nào, bắt đầu với Đô rê mi fal sol la sil đô nhé!"

Mỉm cười, nói chuyện rất nhẹ nhàng, thời gian vẫn cứ trôi đi, khác với hai yêu cầu trước, lần này cứ giống như là phần thưởng sau khi nổ lực rèn luyện vậy.

Đã bước tới tận đây rồi, tất nhiên là cô sẽ không từ bỏ, Linh Lung bắt đầu luyện thanh, một cách ngây ngô và thiếu kỹ thuật, âm thanh cô phát ra thật sự không quá dễ nghe.

Ngay lúc đó, một bàn tay đã đặt vào bụng của cô, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai

"Thử lần nữa đi?"

"Vâng!"

Tuyệt vời, bằng cách nào đó mà giọng của bản thân như biến đổi hoàn toàn, không còn khó chịu như vậy nữa, đây là cách lấy hơi sao?

"Hiểu chưa?"

"Dạ vâng, em muốn thử lại lần nữa"

"Tốt"

Xoa nhẹ đầu của Linh Lung, chị gái dạy âm nhạc hướng dẫn cô luyện thanh suốt hai tiếng đồng hồ, cho tới khi cổ khan cả tiếng, nhưng cô tuyệt không cảm thấy mình đang lãng phí thời gian.

Chỉ hai tiếng đồng hồ, nhưng Linh Lung cảm nhận được tiến bộ của mình qua từng bài huấn luyện, mệt một cái là sau khi thời gian kết thúc, cô đuối như sắp chết.

"Chúc mừng em đã hoàn thành nhiệm vụ Luyện tập cơ bản hàng ngày, em đã lên cấp ba rồi đó, Linh Lung"

Tiếng chúc mừng truyền vào tai của cô, sau đó Linh Lung biến trở về căn phòng của mình, hai chân xụi lơ quỳ xuống đất.

Mồ hôi ướt đẫm cả bồ độ mới thay, thời gian so với lúc trước khi huấn luyện là không thay đổi, chỉ lệch tầm năm phút.

"Cảm giác này không tệ, nhưng mà trước tiên, đi tắm lại cái đã!"