Chương 2: Thần Tượng Tỏa Sáng

Cả căn phòng tối đen, cách bên kia vách tường chính là sân khấu rộng lớn và tiếng hô hào điên cuồng của khán giả, nắm chặt lấy ngực trái, Linh Lung lựa chọn tiến bước.

Các bộ đồ ở đây đều rất xinh đẹp, nhưng nếu thật sự muốn phù hợp với diện mạo của cô thì...

"Là nó!"

Trước gương, Linh Lung là một cô gái với mái tóc nâu kéo dài tới bắp chân, vẻ đẹp khá là nữ tính cùng trưởng thành, đôi mắt màu tím thường ngày bị cặp kính dày che khuất đã triển lộ ra ngoài.

Hấp dẫn như một chú bướm tự do, để thật sự tạo ra ấn tượng, cô cần chính là nét thành thục của người lớn nhưng vẫn giữ được sự thanh thuần của một cô gái cấp ba.

Thân thể này giống như là thân thể của cô ở thế giới hiện thực, chỉ khác một cái là đôi mắt cận của cô đã hoàn toàn được chữa lành, mái tóc cũng buông xỏa ra chứ không búi lại một cách quê mùa.

Tại đây, Linh Lung cứ như một người khác, bộ đồ mà cô chọn cũng xinh đẹp vô cùng, áo trắng váy tím, một ít họa tiết như bông tuyết trước ngực, dưới váy lại điểm thêm một chú bướm nhỏ.

Đôi giày cao cổ hợp thời trang màu nâu xẫm, vội vàng kiếm lấy một đóa hoa trắng nhỏ cài nhẹ lên mái tóc, nhìn lại bản thân mình trước gương, cô kinh ngạc trong vài giây.

"Đây là chính mình?"

Ngừng thở, cô giống như đứng hình, không bao giờ tưởng tượng được bản thân khi thay đổi cách ăn mặc lại khác biệt hoàn toàn đến vậy.

Lúc này ở trước gương, đó chính là một Linh Lung đầy tự tin và xinh đẹp, đến cả chính bản thân cô còn tự yêu thích chính mình.

Đang than thở với bản thân, còn chưa kịp làm ra quá nhiều phản ứng, tiếng của người dẫn chương trình đã kêu gọi màn trình diễn tiếp theo.

"Linh Lung, nhanh lên, ra nào!"

Kế tiếp đó, giọng nói của chị gái đẩy cô vào trong phòng thay đồ này vang ra từ phía cửa, cô ấy tiến vào thấy bản thân đã thay đồ xong liền mừng rỡ kéo tay bản thân chạy đi.

Thật vội vã, thật cấp tốc, Linh Lung còn chưa hình dung được chuyện gì, cô đã thở hồng hộc bên cánh gà, tầm nhìn thật sâu sắc hướng về phía trước.

Đứng dậy, thẳng lưng, đối diện với tất cả, nhóm nhạc nam lúc trước trở về bên trong hậu trường liền gật đầu với chị gái kéo cô.

Bọn họ giống như cũng chào hỏi bản thân, cô liền gật đầu ý đáp trả, rồi tiếp sau đấy, cô bước ra ngoài.

"Cố lên!"

Tới giây phút này, chị gái ấy vẫn luôn hết sức ủng hộ cho cô, Linh Lung khẽ liếc mắt nhìn thấy bảng tên của chị ấy, Thiên Lam, một cái tên thật đẹp.

Chưa bao giờ được nhiều người nhiệt tình ủng hộ đến vậy, không hiểu sao Linh Lung thật sự cảm thấy hưng phấn.

Có lẽ là vì nhiều yếu tố, vì chị gái bên cạnh không ngừng ủng hộ, hoặc là bị bầu không khí lúc này cảm nhiễm chính mình, cô đã bước ra sân khấu mà không chút ngại ngùng.

Thật nhiều, thật nhiều khán giả đang nhìn bản thân, nhưng cô không hề sợ hãi, không hề run, mà lại phấn khích.

Nở nụ cười thật là tươi, giống như đã hoàn toàn lột xác, con sâu cũ kỹ vẫn luôn trốn mình, không biết từ khi nào đã hóa thành cái kén, và giờ cô phá tung nó ra

"Đứng dậy, đứng dậy đi, cô gái vẫn luôn ẩn giấu bản thân mình

Thế giới ngoài kia đang chờ đợi bạn đấy, nơi mà các cảnh cổng vô vàn đang chào đón

Cuộc sống mà không có nụ cười thì còn có ý nghĩa gì, tại sao lại không cất lên tiếng hát đi chứ?

Bay lên nào, bay lên, như chú bướm xinh đẹp dang rộng đôi cánh của mình

Mỹ lệ, xinh đẹp, hãy nhìn vào bản thân cậu trong gương đi, tuyệt vời biết bao

Tự tin, bật cười, bật khóc, hãy làm những điều mà bản thân chưa từng thử.

Cuộc sống không kéo dài bao lâu đâu, đừng chần chừ nữa!"

Bài ca này là một sáng tác của cô trong lúc nhàm chán, cũng là nguyện vọng của bản thân khi ngồi lủi thủi một góc trong căn phòng của mình.

Bản thân Linh Lung cũng có học qua âm nhạc, từng học qua hội họa, học rất nhiều thứ, nhưng lại chưa bao giờ thật sự thích thú với chúng.

Nhưng trời ơi, có thể đứng tại sân khấu thế này, trước mặt nhiều người, dù giọng cô có hơi run, dù động tác của bản thân vẫn còn vụng về, nhưng mà...

Cô đang sống, đây là cảm giác của sự sống, bản thân Linh Lung tỏa sáng đến bất ngờ, giống như vì tinh tú, khiến người khác phải hướng mắt tới nhìn.

Giọng ca truyền cảm, biểu diễn thật sự vượt qua mức của một cô gái mọt sách, giờ khắc này, cô đang bay lượn.

Cho tới giây phút cuối cùng, mồ hôi đang tuôn chảy thật dài, không ngừng, trái tim đang đập thật nhanh, cả người nóng bừng lên vì nhiệt độ bừng cháy.

Mọi người đang hưng phấn giống cô, cảm xúc này, cô truyền đi được chưa nhỉ, nhìn vào cặp mắt và tiếng hò hét bấy giờ, thật tuyệt vời, mọi thứ giống hệt một giấc mơ vậy.

Haha... cô đúng là đang mơ mà, làm sao mà bản thân lại có thể biểu diễn như vậy trước số lượng đông đúc khán giả thế này cơ chứ?

Hơn nữa phần nhạc đệm lúc nãy là sao chứ, cái trò chơi này cài đặt sẵn phần nhạc cho bài hát cô định biểu diễn sao, biết trước? Mà cũng không có gì, dù sao thì đứng ở đây đã là một điều kỳ lạ rồi.

"Tuyệt vời!!!!!!!!!!!!!!"

"Linh Lung, Linh Lung, Linh Lung, Linh Lung, Linh Lung..."

"Màn trình diễn bá cháy!!!"

"Nữ thần đây rồi...."

Các tiếng hò hét đột ngột vang lên, như là lời tán thưởng tuyệt nhất mà cô từng nhận, hạnh phúc đang dâng tràn.

Nhắm mắt lại, Linh Lung nhớ về quá khứ mười mấy năm cuộc sống học sinh của mình, nó mới thật là nhàm chán, thường quy và cũ kỹ.

Ngay lúc này, cô đã nhìn thấy một chân trời mới, phần trình diễn không quá mức hoàn hảo, có thể nói là không tốt, nhưng cảm xúc của cô, truyền tới rồi.

Vẫn còn rất nhiều người hờ hững với phần ca hát vừa rồi, nhưng đã có một số ít ủng hộ cô, thế là đã rất tuyệt vời!

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn rất nhiều!"

Nói bằng cả tấm lòng, dù biết các khán giả dưới đây không thật sự tồn tại, nhưng cô vẫn nhịn không được cúi đầu thật sâu tỏ lòng biết ơn của mình.

Quay người lại, rời khỏi sân khấu, bước vào khu cánh gà, một cái ôm thật sâu và sự ấm áp lan tỏa khắp người cô.

"Làm tốt lắm, Linh Lung!"

"Thiên Lam tỷ, cảm ơn chị"

"Nói gì thế, bé ngốc này!"

Tiếng cưng chìu của cô ấy thật là dễ nghe, thật thoải mái, Linh Lung còn muốn tận hưởng cảm giác này thêm một chút nữa, nhưng ngay sau đó tầm nhìn của cô chuyển đen.

Lần nữa mở mắt ra, cô đã trở về thế giới hiện thực, trên chiếc điện thoại đó đang hiển thị một dòng thông tin mới.

[Nhiệm vụ hoàn thành!]

[Phần thưởng: Trang phục tân thủ +1]

[Kỹ năng Ca sĩ: Level 1]

Đấy là những gì đang hiện lên trên màn hình nhỏ bé, mọi thứ cứ giống như một giấc mơ vậy, nhưng nhìn bộ trang phục trên người avatar của cô, nó chính xác là bộ đồ mà Linh Lung mặc lúc trình diễn.

Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi sao, suy nghĩ, tưởng tượng, mình khao khát điều này sao, trái tim cả cô, đang đập thình thịch, điều đó, không phải là một giấc mơ!

"Hai giờ trưa?"

Liếc nhìn đồng hồ treo trên một góc thư viện, thời gian so với lúc cô bắt đầu xuất hiện ở nơi xa lạ kia lệch nhau một phút, giống như thời gian đã ngừng trôi.

Là các tình tiết thường gặp trong những cuốn tiểu thuyết dị năng, đây là cái gì, một món quà của thượng đế dành tặng cho kẻ may mắn ư?

"Về nhà thôi!"

Tạm gác suy nghĩ của mình lại, lúc đứng lên, Linh Lung cảm thấy vô cùng mệt mỏi đánh ập vào, đó là cảm giác khi cô vừa mới biểu diễn xong, chết tiệt.

Cắn chặt răng, dọn hết đống sách vở trên bàn, Linh Lung trở về nhà, không có tâm trạng chào ba mẹ, mà bọn họ cũng không có ở nhà, anh hai cũng đi chơi mất, vừa tiện cho cô.

Đóng cửa phòng, nằm gục lên giường, không còn tâm trạng tắm rửa nữa, cô liền đánh một giấc ngủ say, nhưng khóe miệng vẫn còn giương lên chứng tỏ tâm trạng của cô rất tốt.