Chương 19: Thần Tượng Tỏa Sáng

Kỳ thi lên cấp ba cuối cùng đã kết thúc, đồng nghĩa với việc cô chuẩn bị lên mười sáu tuổi, sinh nhật của Linh Lung chỉ cách sau ngày thi có bốn ngày, và đó là lý do mà hôm nay cô cảm thấy biểu cảm của mọi người thật kỳ lạ.

Mặc dù biết chắc rằng sẽ được làm một bữa tiệc bất ngờ, cơ mà phản ứng tránh mặt này có phải là quá mức rõ rệt rồi sao?

“Nhiệm vụ: Giấy tờ tùy thân - Điểm thưởng: 10”

“Để chính thức trở thành một idol độc lập, bạn cần phải có được thân phận của chính mình, hãy mau mau đi làm một tấm thẻ căn cước nào!”

Nhìn vào màn hình điện thoại, thật không biết là trò chơi này nó háo hức muốn cô đi làm thần tượng đến mức nào nữa.

Thật là, cô chỉ là vừa tới sinh nhật năm mười sáu của mình thôi mà, có cần phải gấp rút yêu cầu đi làm giấy tờ nhanh như vậy không.

“Ba….”

“Hửm? có chuyện gì sao? Ha ha, ta bận chút việc rồi, lát nói sau nhé”

Vừa mới gọi được một tiếng, thậm chí còn chưa kịp nói hết câu đã vội vàng né tránh, ông ba của cô vẫn thật là vụng về như vậy.

Ngồi ở bên cạnh đang hì hục chuyện gì đấy, mẹ cô bỗng nhiên nhìn thấy con gái mình đang quan sát bản thân liền cực kỳ hào phóng móc túi ra một tờ tiền khủng đưa cho con gái.

“Không phải hôm nay con không có việc gì sao? Mau mau, đi chơi đi”

Bị đuổi còn khiếp hơn đuổi giặc, cũng không thể thật sự phá hỏng bầu không khí này của mọi người được.

Ra khỏi cửa, cầm điện thoại lên gọi cho Mặc Ninh một cuộc, đối phương không chịu bắt máy, tiếp tục gọi cho Hàn Sương thêm một cuộc nữa, vẫn là thuê bao đang bận à…

“Được rồi, đi chơi một mình thì đi chơi một mình vậy”

Nói xong, cô liền bắt một chuyến tàu để đi tới trung tâm thành phố, sau đó một thân một mình đi dạo tại khu vực gần trung tâm SoAlive này.

Lần trước cô có đến đây tham gia biểu diễn một lần rồi, tiếc là khi đó chưa có cơ hội để được thăm quan một lần.

Từ giờ cho đến khi gia đình cùng với mấy cô bạn thân của cô tổ chức xong cái tiệc sinh nhật thì chắc phải kéo đến tận tối mới xong.

Đi dạo một vòng, cũng không có gì làm, bật điện thoại lên chơi cũng chẳng thú vị, kỳ thi đã kết thúc Linh Lung liền không có hứng học tập.

Nhiệm vụ làm giấy tờ cho được 10 điểm thưởng cũng chưa đụng tới được, nói thì đơn giản chứ thủ tục rất nhiều, không có ba cô đi theo thì khó vô cùng, tạm thời bỏ qua vấn đề này.

“Bây giờ làm gì đây?”

Mua lấy một cây kem bảy màu liếm nhẹ cảm nhận vị mát lạnh, một cô gái mọt sách đi dạo tại nơi phố xa lạ không người quen liền có phần lạc lõng.

Linh Lung đột nhiên nghĩ tới mấy cảnh cướp sắc cướp tiền của bọn du côn đầu đường, nhưng mà với cách ăn mặc bây giờ của cô, sợ là chẳng có ma nào thèm để ý đâu.

Cứ như thế đi dạo từng vòng, mãi cho tới khi hai chân mệt mỏi và bủn rủn không đi được nữa, cô kiếm một cái ghế tựa gân đó ngồi xuống.

“Ồ, ở đây khá đông đúc đấy…”

Tiếng người nói đùa cười giỡn, tiếng bước chân người qua kẻ lại khiến cho Linh Lung ngạc nhiên để ý.

Không phải nơi nào cũng có thể xuất hiện đông đúc hơi người như vậy đâu, thế nên Linh Lung mới tò mò đứng dậy nhìn xung quanh, quả nhiên…

“Công ty đào tạo thần tượng Vivid Romance?”

Linh Lung đờ người ra một chút, sau đấy cô ôm bụng rồi bật cười như một con điên khiến người khác phải dùng cặp mắt quái lạ nhìn cô.

Thật là, là cố ý phải hay không đây, chẳng lẽ cô thật sự có duyên với hãng thời trang cùng công ty đào tạo thần tượng này vậy sao?

Nén lại cảm giác ác thú vị trong người, chết thật, cô cười đến đau bụng mất rồi.

“…Vào thôi nhỉ?”

Hít một hơi sâu, thở ra thật dài, Linh Lung cũng không có gọi điện thoại cho Thiên Lam tỷ, ngược lại lại lấy thân phận của người qua đường đi tham quan bên trong nơi này.

Một số chị em phụ nữ cùng các quý ông là khách hàng thân quen của nơi này, có luôn cả một chuyên mục hướng dẫn và giới thiệu phong cách thời trang cho khách hàng.

Bước vào bên trong, ngược lại không có ai vì cách ăn mặc kín đáo lại lạc hậu của cô mà khinh thường, ngược lại nó lại khá phù hợp với kiểu cách học sinh gương mẫu nghiêm túc.

Nói theo một cách nào đó, Linh Lung như thế này cũng có một nét đẹp riêng của mình, chỉ có điều do cô dấu đi cặp con ngươi xinh đẹp của mình mà trở nên có phần ảm đạm hơn thôi.

Có một chị gái bước tới trước mặt Linh Lung, trông cũng chỉ tầm khoảng hơn hai mươi, chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học xong, còn ăn mặc trang phục công sở lại gần mỉm cười hỏi cô.

“Em gái, em tới đây để được chỉ dẫn thời trang đúng không?”

“À không, em chỉ là muốn đi thăm quan nơi này một chút”

Thái độ của chị gái này thật sự rất tốt khiến Linh Lung không tìm được chỗ nào để chê, xem ra bên công ty này cũng khá là giỏi trong việc chọn người đấy chứ.

Thành thật trả lời, bất quá lại khiến cho chị gái đối diện thái độ cơ hơi rối rắm.

“Chuyện này sao, ở đây em chỉ có thể đi xin chỉ dẫn thời trang mà thôi, còn khu công ty không cho phép người lạ thăm quan em nhé”

Khó xử cười cười nói, hồi trước cũng hay có khách hàng tới đây đòi đi thăm quan mà không được, rốt cuộc người nọ liền làm ầm hết cả lên.

Dù biết mình không làm gì sai, cấp cao vẫn phải làm đúng thủ tục trừng phạt mình một ít, bất quá bản thân cô hiểu được rằng cấp cao cũng không làm gì thật sự, chỉ là làm màu qua mắt khách hàng thôi.

Điều này chẳng có vấn đề gì, chỉ là có hơi phiền thôi, cô hơi sợ em gái trước mặt lại gây ra một màn như vậy, nhưng xem ra cô lo lắng hơi thái quá rồi.

“Vậy sao, được rồi, thế em đi xem chỉ đạo thời trang vậy, à đúng rồi, em có tấm thẻ này không biết có dùng được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Linh Lung thông cảm cho tình huống của nữ nhân viên, cô cũng không nhất thiết ép buộc phải đi lên.

Đột nhiên nhớ lại hồi đó Thiên Lam tỷ có đưa cho cô một tấm thẻ, kêu là nếu muốn gặp chị ấy liền đưa nó ra.

Chị nhân viên cầm lấy tấm thẻ của Linh Lung liền ngạc nhiên bật thốt.

“Em.. em biết Thiên Lam tỷ sao?”

“Vâng, em có thể gặp được chị ấy sao?”

“Tất nhiên rồi, chị sẽ dẫn em đi”

“Cảm ơn, … em còn chưa biết tên chị nhỉ?”

“Hoàng San, tên của chị, còn em?”

“Linh Lung ạ”

Bước vào khu vực trong công ty, có người dẫn đường là Hoàng San những nhân viên khác liền không có đứng ra cản trở.

Họ chỉ thì thầm một chút và thử bàn tán, đoán thử xem thân phận của cô là gì, Linh Lung không quan tâm chuyện này lắm, cô theo Hoàng San đi tới một căn phòng ở tít tầng trên cao.

Thang máy dừng, đi tới trước cửa một căn phòng và gõ nhẹ.

“Thiên Lam tỷ, chị có ở trong đó không ạ?”

“Hmmm~…. Tiểu San? Vào đi, chị đang nghỉ ngơi đây…”

“Dạ vâng”

Mở cánh cửa ra, thứ đập vào mắt của Linh Lung liền là một quý bà đang tận hưởng nằm ghế sofa mất hết cả hình tượng.

Vớ dài màu đen vứt trên sàn nhà, đôi chân ngọc xinh đẹp liền mê người dụ tội phạm cắn câu, khuôn mặt lại rất thảnh thơi.

Hình tượng nữ cường nhân hoàn toàn bị mất đi, bất quá chân thật như vậy mới thật sự khiến cho Linh Lung cảm thấy gần gũi, cô liền khúc khích cười nhỏ.

“Em gái nào đây?”

Nghe thấy tiếng cười nhỏ của cô, Thiên Lam liền dời tầm mắt ra khỏi Hoàng San mà hướng sự tập trung qua Linh Lung.

Chỉ mới nhìn mặt ngoài, thật sự thì Thiên Lam cũng không thể nào nhận ra cô bé trước mặt này là ai.

“Ể? Chị không biết em ấy ư?”

Hoàng San ngạc nhiên, kỳ lạ, em ấy có tấm thẻ của Thiên Lam tỷ cơ mà, rốt cuộc thì em gái ấy là ai?

Trước khi kịp suy nghĩ rõ ràng, Linh Lung đã bước tới trước mặt của Thiên Lam và cười nói

“Mất hình tượng quá đấy, Thiên Lam tỷ”

“Em là…?”

Giọng nói mang chút ít khiêu khích này, rõ ràng Thiên Lam đã từng nghe thấy ở đâu rồi, hơn nữa thái độ nói chuyện quen biết như thế, là ai ta…

Trong khi thật sự phỏng đoán, Linh Lung đã thở dài lắc đầu, tháo cặp kinh ra để lộ cặp con ngươi màu tím quyến rũ của mình, trước và sau như hai người khác biệt.

“A, em là…”

“Điệp Vũ!!!!”

Thiên Lam chưa kịp kêu ra cái tên đã bị Hoàng San cướp tiếng trước, Linh Lung liền bị sự đột kích bất ngờ này của Hoàng San mà giật thót.

Hoang mang trước cặp mắt như thấy con mồi của chị gái đứng bên cạnh, chẳng lẽ cô đã nhầm tay ấn lộn nút kích hoạt thuộc tính ẩn nào của Hoàng San sao?