Sự hưng phấn và điên cuồng của Hoàng San thật sự khiến cho Linh Lung không hiểu được, hơn nữa đối phương hình như còn quen thuộc với cái tên Điệp Vũ đến một cách bất ngờ.
“Em… em đúng là Điệp Vũ đúng không?”
Vội vàng lao tới nắm lấy hai tay cô, chân thành nói, khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn, điều này làm cho Linh Lung e dại đến không dám nói gì.
Thiên Lam tỷ ở bên cạnh không biết làm gì chỉ có thể thở dài, sau đó bước lại gần kéo cổ áo của Hoàng San lui lại.
“Được rồi, bình tĩnh đi Tiểu San, người ta cũng không có biến mất đâu!”
Ném chị nhân viên quăng lên ghế sofa mình vừa nằm, sau đó bước tới đối diện của Linh Lung mà nhìn cô thật kỹ.
“Chị cũng không ngờ em lại ăn mặc thế này đến đây đâu? Cô gái văn chương?”
“Haha, giống nhau cả thôi!”
Đối đáp ngang ngửa với một người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề như Thiên Lam, quả thật là cô bé này rất đáng khâm phục.
Nếu như đã đến đây rồi, vậy thì coi như bọn họ chuẩn bị sẽ thành đồng bạn của nhau nhỉ?
“Ngồi xuống đi!”
“Vâng!”
Quay trở lại hàng ghế và ngồi nói chuyện với nhau, để cho mọi người không phải bối rối thì Linh Lung liền tháo búi tóc của mình để nó phủ xuống, cặp kính đặt lên trên bàn.
Vuốt vuốt mái tóc dài được chăm sóc kỹ của thân, cảm thấy đã ổn thì cô liền nở một nụ cười quyến rũ như một con bướm huyền ảo.
“Điệp… Điệp Điệp Điệp Điệp … Điệp Vũ, chị là fan của em đó!”
Hoàng San lắp bắp nói chuyện như một đứa trẻ nhìn thấy một thứ gì đó trân quý, to lớn, và đối xử với cô một cách trân trọng.
Lần đầu tiên bị gọi như thế, thành thật mà nói Linh Lung cũng không rõ làm sao, nhưng trái tim cảm thấy thật ấm áp.
“Fan? Là sao chứ haha… cơ mà em cảm ơn chị”
Mỉm cười hạnh phúc, nụ cười của cô truyền tới những ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho trái tim của mọi người.
Dù không hề biết, nhưng Thiên Lam lại có thể phát hiện, cô gái trước mặt mình chính là một nhân tài có đầy tiềm năng chưa được khai quật.
So với cô gái được xưng là thần đồng, là thiên tài của âm nhạc như Lôi Thiến Thiến kia, chưa chắc gì đã so được với cô gái đang ngồi trước mặt cô đây.
“Thế em đến đây, có nghĩa là sẵn sàng trở thành thần tượng trực thuộc công ty bọn chị?”
“Ể? Điệp Vũ sẽ làm cho công ty chúng ta, em làm trợ lý cho cô ấy được không?”
Hỏi Linh Lung về đáp án của cô, lúc trước khi đưa ra lời mời cho cô gái bé nhỏ trước mặt đây, với thái độ của Linh Lung lúc trước, Thiên Lam biết chắc rằng đối phương sẽ lại lần nữa gặp mặt cô.
Đã có chuẩn bị từ trước, tất nhiên là cô sẽ không thể hiện sự bối rối hay ngu ngốc gì đâu, có, chỉ có thể là tự tin và kiêu ngạo, chờ đợi để bắt tay với ngôi sao mới này thôi.
“Tạm thời vẫn chưa được, bây giờ em mới vừa tròn mười sáu, chưa làm giấy tờ tùy thân, công ty sẽ không cho em ký kết nếu không có người bảo lãnh đúng không?”
“Tất nhiên rồi”
“Vậy thì chị cần phải đợi thêm một hai ba ngày nữa rồi”
“Không có vấn đề, hợp đồng em cũng đã nhìn, sao rồi, không có vấn đề gì chứ?”
“Ừm, ổn, thời hạn ký kết là hai năm đúng không, ưu ái cũng thật tốt, so với các thần tượng mới, bọn chị cung đầu tư cho em đấy!”
“Thế, mặc dù em chưa chính thức gia nhập công ty, nhưng có muốn tham quan một chút nơi này không, công ty không những có một hãng thời trang riêng, còn có cả khu luyện tập cho các thần tượng nữa đấy”
“Hm…. Em cũng không có gì làm, tốt lắm, làm phiền chị vậy!”
Nói xong, Thiên Lam cùng Hoàng San đứng dậy dẫn đường cho Linh Lung đi thăm quan công ty.
Tất nhiên là trước khi rời khỏi cửa phòng Thiên Lam tỷ liền ăn mặc lại cho đúng với phong cách nữ cường nhân.
Nơi đầu tiên mà bọn họ đi đến là khu vực thời trang, ở đây có luôn cả một vài nhà thiết kế trẻ đang làm việc, các bộ quần áo được làm ra đều rất xinh đẹp.
Vừa đi Linh Lung vừa thuận tiện kết bộ cho những chiếc áo cùng váy với nhau, từ phong cách cá tính đến lạnh lùng cao bức, mọi thứ đều vô hình ẩn ẩn có nét đặc trưng của cô.
“À đúng rồi, Điệp Vũ, lúc nãy tại sao em lại nói mình tên là Linh Lung??”
Hoàng San chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, khi bọn họ giới thiệu trước khi vào phòng Thiên Lam tỷ thì em ấy có nói mình là Linh Lung.
Nhưng không phải em ấy là Điệp Vũ sao? Chẳng lẽ là dùng biệt danh.
“À vâng, em dùng biệt danh đấy ạ, ở cuộc sống bình thường em là nữ sinh gương mẫu chăm chỉ học tập, hơn nữa em không muốn cuộc sống hiện tại bị xáo trộn, trước hết là bây giờ vẫn còn chưa quen với chúng.”
“Thế sao, chị ngạc nhiên đấy”
Hoàng San ngạc nhiên, bất quá nghĩ lại cũng đúng, hình dạng lúc trước của Linh Lung thật sự không dám nghĩ rằng cô ấy lại có thể xinh đẹp và quyến rũ đến vậy, còn tài năng nữa chứ.
Thiên Lam cũng khá bất ngờ, nhưng mà phần lớn lại là vui mừng.
“Như thế rất tốt, vừa có thể bảo vệ bí mật của em, đỡ phải gây ra nhiều scandal nhé!”
“Cảm ơn, nhưng chưa gì mà chị đã nghĩ đến chuyện đó rồi sao Thiên Lam tỷ”
“Lo xa tốt mà, được rồi, chúng ta đi nơi khác chứ?”
“Phòng luyện tập đi!”
Gật đầu chuyển rời địa điểm tham quan, lần này bọn họ tiến vào khu phòng dành cho các thần tượng của công ty rèn luyện bản thân.
Bối cảnh của căn phòng này không làm cho Linh Lung ngạc nhiên bao nhiêu, dù sao thì cô cũng chính là từ những căn phòng thế này mà trưởng thành nên người.
Biểu cảm nhỏ nhất của Linh Lung đều được Thiên Lam thu vào đáy mắt, có thể không bất ngờ với chuyện này, rõ ràng là con bé phải thường xuyên luyện tập trong những nơi có điều kiện tương tự.
Có tài năng là tốt, cơ mà lại còn chăm chỉ luyện tập lại là mần non tốt hơn.
“Nói mới nhớ, em thi vào trường Tinh Sa kết quả sao rồi?”
“Ồ, Linh Lung em thi vào Tinh Sa sao, nơi đó quả nhiên là phù hợp với các thần tượng đấy nhé!”
Hai người lại dời chủ đề sang vấn đề học tập của Linh Lung, cô liền giải thích một chút cho Hoàng San hiểu.
“Em thi vào khoa bình thường, không phải khoa nghệ thuật”
“Khoa bình thường? thế thì điểm đầu vào cao lắm á!!!”
“Ừm, cũng khá khó!”
Linh Lung gật đầu, biểu cảm giật mình của Hoàng San cũng bình thường, hầu như vào được trường của Tinh Sa đều phải dựa vào điểm nghệ thuật cộng vào nữa.
“Thế cảm thấy thành tích thế nào?”
Hỏi về vấn đề quan trọng, Thiên Lam khá là muốn biết thêm thông tin về cô bạn nhỏ này.
“Em đang nhắm tới thủ khoa, cơ mà ngày thi em ốm mất, không biết là thành tích có ổn không nữa”
“Thủ khoa?????”
Hoàng San và Thiên Lam giật thốt nói to làm nhiều người hết hồn nhìn về phía bọn họ, mọi người tự hiểu vấn đề mà che miệng lại.
Đang tính nói gì thêm, đột nhiên tin nhắn từ điện thoại vang lên Renggg một cái, mở ra thì xuất hiện dòng tin nhắn của anh hai.
“Nhà hết nước mắm rồi, mua một chai ở siêu thị rồi mau mau về nhà nghen!”
Ông anh Linh Phong này, thật đúng là nói thẳng toạt ra, gập điện thoại lại và chào tạm biệt với hai người Thiên Lam.
Hoàng San có chút không nỡ, chị ấy còn sẵn sàng lấy ra tờ giấy xin chữ ký của cô.
“Thật là, em cũng chưa thật sự là thần tượng đâu, chị không cần nhiệt tình vậy chứ?”
“Cần mà cần mà!!!”
“Có chuyện nhà sao?”
Trong khi Linh Lung ký tên cho Hoàng San, vì không trải qua luyện tập nên nó khá giống với chữ thư pháp của ba mình, điều này ngược lại khiến cho chữ ký của cô khá có ký chất.
Bị ảnh hưởng bởi ba mình, tất nhiên là Linh Lung cũng hiểu biết một chút về thư pháp, Hoàng San tấm tắt về bảng chữ ký của cô, miệng còn liên tục khen chữ đẹp làm cô hơi ngại.
“Dạ vâng, hôm nay là sinh nhật em, chắc là bọn họ chuẩn bị xong rồi nhỉ?”
“Bữa tiệc bất ngờ?”
“Vâng, khá là trẻ con, nhưng rất là đáng yêu đúng không?”
Cả ba người liền bật cười, trước khi đi Thiên Lam tỷ còn gọi cô lại đưa cho một gói đồ, nói là tặng quà sinh nhật, là bộ đồ phối của Vivid Romance mà Linh Lung lúc nãy thấy thích thú.
Không cho phép từ chối, cuối cùng Linh Lung trở về nhà với chai nước mắm, cánh cửa vừa khẽ đẩy ra liền lập tức nghe thấy âm thanh.
Đoàng đoàng đoàng!!!!!
Rất nhiều tiếng pháo nổ, sau đấy là hàng loạt âm thanh vang lên
“Chúc mừng sinh nhật mười sáu tuổi, Linh Lung!”
Mùi bánh kem và trang trí đáng yêu, không hề phù hợp với tuổi của cô nữa rồi, nhưng mà…
“Cảm ơn… mọi người!”
Bật cười và lao tới ôm lấy tất cả, ngày hôm nay là một ngày thật dài, nhưng được chào đón ở nhà như vậy, cảm giác như mọi mệt mỏi đều bị thổi bay đi.
Được sinh ra tại một gia đình như vậy, có những người bạn đáng trân trọng, cô quả nhiên là người hạnh phúc nhất rồi! Yêu mọi người lắm cơ!