Chương 18: Thần Tượng Tỏa Sáng

Còn khoảng hai tuần là đến kỳ thi, từ bây giờ cho đến lúc đó, Linh Lung liền hóa thành con quỷ sách vở, đem nữ vô tội Mặc Ninh bị vạ lây không ngừng học tập.

Tất nhiên là huấn luyện thì không thể ngừng giữa chừng, thành ra mọi thứ có hơi quá sức, cuối cùng ngày đi thi Linh Lung bị dính cơn sốt nhẹ, may mà phát hiện sớm và uống thuốc, bất quá đầu của cô vẫn khá nặng.

“Khụ, khụ, chết tiệt…”

Bịt khẩu trang kín mặt, cả người đỏ bừng nóng hổi, ngồi ở trong xe Linh Lung liền cảm thán bản thân quá xui xẻo.

Cố gắng tới mức mà cả người không tốt, làm cho bản thân bị bệnh liền là một sai lầm đáng chết, không nói đến công việc thần tượng, kể cả là một con nhóc bình thường, cô cũng quá ngu ngốc.

Ăn mặc kín đáo che hết cả người, bên cạnh cô chính là Mặc Ninh và Hàn Sương đi nhờ xe tới trường Tinh Sa để thi thử.

Trường học này to lớn với khuôn viên rộng rãi, hơn nữa còn là chế độ giáo dục mở, có nơi để nội trú sạch đẹp.

Bên trong trường được trồng rất nhiều cây xanh, các học sinh cỡ tầm tuổi Linh Lung và đám bạn không ngừng ra vào làm cho nơi đây có rất nhiều không khí sôi nổi và đầy sức sống.

“Có đi được không đó nhóc?”

“Ổn không vậy Linh Lung?”

Anh hai và Lâm ca cùng mọi người quan tâm săn sóc làm cho cô rất hạnh phúc cùng ấm áp, bất quá dù có khó chịu thế nào cô vẫn quyết tâm đi thi cho bằng được.

Nắm chặt bàn tay, có thể làm bản thân bị bệnh là sự ngu ngốc của cô, nhưng dù cho có như vậy, cô vẫn muốn làm hết mình lúc cuối.

“Cảm ơn mọi người, em ổn”

Tiếp tục ho khan, lắc nhẹ đầu, sáng nay cô đã uống thuốc, nó cũng đã ngấm được một phần, bây giờ đứng dậy cô không còn cảm thấy chóng mặt như trước nữa.

Rời khỏi xe dưới ánh nhìn lo lắng, cô bước về phía trước rồi xoay người lại nở nụ cười thật tươi để mọi người đừng nhìn cô bằng cặp mắt yếu đuối đó.

“Thật đấy…. em khỏe như trâu luôn!”

Đưa một tay lên làm dáng của lực sĩ, Linh Lung đùa giỡn làm mặt manh đáng yêu, cả mặt cô hồng như một trái táo chín mọng vậy.

Tất cả mọi người hiểu được quyết tâm mà con bé dành cho trường học lần này, Mặc Ninh cũng bị cô làm cho càng quyết tâm hơn.

Nhìn đi, kể cả một người có lực học giỏi như Linh Lung còn phải nổ lực như vậy, làm sao mà cô có thể lơ là được.

Một cô bé nào đó không hề biết Linh Lung nổ lực là vì phần thưởng nhiệm vụ mà dấy lên ngọn lửa quyết chiến quyết thắng, ngây ngốc hiểu nhầm, nhưng lại giúp cho cô có thành tích khá ổn trong kỳ thi.

Ba mẹ cô đứng tiễn ba đứa cả bọn ở ngoài cổng trường, phải mấy tiếng sau ba mẹ của Mặc Ninh và Hàn Sương mới tới, bọn họ còn có chút việc buổi sáng nên đành nhờ ba mẹ của cô đưa đón dùm.

“Thi tốt nhé”

“Cố lên, cả ba muốn học cùng với nhau mà phải không?”

Linh Phong và Lâm Tâm Viễn thành tâm cổ vũ khiến cho ba cô gái trẻ cười hì hì, Mặc Ninh và Hàn Sương hai bên đỡ lấy Linh Lung chào tạm biệt mọi người.

Bọn cô đi xem danh sách phòng thi, sau đó lại tách nhau ra khi biết nơi làm bài, trước khi chia nhau ra Hàn Sương và Mặc Ninh còn lo lắng hỏi.

“Liệu cậu có ổn không vậy?”

“Ừm, mình ổn mà!”

Dù cho có không ổn cũng phải ổn, nhẫn nhịn hết mức mình mà nở nụ cười thật tươi, sớm muộn gì cô cũng phải gặp các trường hợp quan trọng và tình huống trở trêu như vậy.

Coi như có khó thở hay thật sự đau đớn, nhưng để những người quan trọng của mình không lo lắng, để không làm bọn họ phân tâm, cô tỉnh bơ trả lời.

Nhận được lòng tin của hai người, cuối cùng Linh Lung cười cười đối mặt với giám thị và bước vào phòng một cách bình thường.

Từ lúc phát đề, cho tới khi làm bài, và tới khi nộp bài, mọi thứ thật sự rất là nặng nề, cả người cô như đang bị quả tạ đè lên.

“Thật là… thôi thì thi được đến đâu hay đến đó… vậy…”

Nắm chặt cây bút chì đến mức run rẫy, ngày hôm nay buổi sáng là thi toán, chiều là thi môn văn học.

Vì đáp án của môn toán là những con số cụ thể, hơn nữa chỉ cần logic đầu óc là có thể đưa ra đáp án chính xác.

Bất quá bị cảm làm cho đầu óc của cô rối bù, may mắn thay chúng đều không quá khó, trước khi kết thúc giờ làm bài cô đã hoàn thành xong và kiểm tra lại một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, đầu cô liền gục ở trên bàn.

Mười phút nghỉ ngơi, mươi phút để lấy lại khuôn mặt tươi tỉnh để đối mặt với hai người bạn, cô cần phải làm thật tốt, cô không muốn ảnh hưởng tới tình trạng của mọi người.

“Em kia, có làm sao không?”

Giám thị cảm thấy kỳ quái liền đến bên cạnh vỗ vai Linh Lung, hỏi thăm về tình trạng của cô, bất quá Linh Lung không trả lời.

Cả người cô nóng như lò than khiến giám thị sợ hãi, muốn lên tiếng nói đưa cô đi phòng y tế, nhưng ngay lúc đó cô bắt lại lấy tay của giám thị.

“Xin lỗi, không cần đâu, em làm bài xong rồi, làm ơn cho em nghỉ ngơi mười phút…”

Đưa bài thi cho đối phương, cầm lấy bút ký tên vào tờ kiểm tra danh số, sau đấy Linh Lung liền khoanh tay lên bàn nằm ngủ.

Khoảng chừng mười phút sau, giờ nộp bài đã đến, tiếng chuông vang lên vài hồi, khi mà tất cả mọi người đều đứng dậy, Linh Lung sờ lấy đầu mình.

Ahhhh.. vẫn còn khá nóng, thật khó chịu.

Đứng dậy, hít một hơi thật sâu, sau đó cô liền bình tĩnh bước chân ra khỏi phòng thi dưới một vài ánh mắt kỳ quặc quan sát.

Gặp lại Mặc Ninh và Hàn Sương ở chỗ hẹn, lúc này, biểu cảm của Linh Lung đã trở lại bình thường, hay là nói, cô đã diễn rằng mình bình thường.

“Thi thế nào, hai người?”

Mỉm cười thật vui vẻ hỏi, Mặc Ninh và Hàn Sương quả nhiên khi thấy Linh Lung như vậy thì thở phào mừng thầm.

Dù động tác khá nhỏ, nhưng chỉ là những cô gái trẻ, họ không biết dấu diếm cảm xúc của mình, cô biết rằng mình đã làm rất tốt.

“Khá ổn!”

“Cũng tạm đi, còn cậu thì sao Linh Lung?”

Mặc Ninh và Hàn Sương đáp trả lại Linh Lung trong sự hân hoan, cô liền lao tới ôm hai người bọn họ thật chặt.

Ở một góc mà họ không nhìn thấy, biểu cảm của Linh Lung trở nên nhăn nhó, mệt mỏi, thở ra một hơi dài, sau đấy buông bọn họ ra cúi đầu xuống, biểu cảm của hai cô bạn đều khá nghi hoặc.

Lúc này Linh Lung mới ngước mặt lên và nói

“Thi rất tốt luôn! Haha”

Nói xong cả đám liền trở về bên cạnh gia đình, Hàn Sương và Mặc Ninh lúc này được ba mẹ của họ đón trở về khách sạn, Linh Lung cũng về nằm ngồi trên xe của mình.

Vừa bước vào bên trong, khuất đi tầm nhìn của hai người bạn, cô liền đối với ba mẹ và hai người anh trên xe làm dấu khẽ suỵt!

“Giữ im lặng hộ em nhé, em không muốn làm hai người bọn họ lo lắng!”

Nói xong, Linh Lung liền tựa đầu sang bên cạnh anh mình ngủ gục, hơi thở nặng nề, khuôn mặt bình thường lập tức trở nên mệt mỏi rõ rệt.

Cả nhà đều lo lắng, nhưng ba cô gật đầu và đáp ứng yêu cầu của Linh Lung, giữ im lặng chở bọn họ trở về.

Quay về phòng, đóng chặt cửa, khóa lại luôn chốt trong, mang một tô cháo vào cùng một ly nước.

Khó khăn nuốt từng miếng một, mặc dù không thể ăn hết nhưng vẫn nuốt được một nửa tô cháo, uống thuốc xong cô liền lăn đùng ra giường nằm ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, sức khỏe của Linh Lung đã bình phục lại hơn nhiều, bất quá vẫn rất mệt, cô tiếp tục diễn làm một gái bình thường bằng một thân thể yếu đuối.

Kết thúc ba ngày thi mệt mỏi, Linh Lung cuối cùng đã khỏi hẳn bệnh, nhưng Mặc Ninh và Hàn Sương lại không hề biết rằng người bạn thân của họ vẫn luôn khó chịu suốt trong thời gian qua.

Gia đình của cô cũng quyết định giữ luôn bí mật này, dù sao con bé cũng khỏi hẳn rồi, ba nhà quyết định đi một nhà hàng gần đấy để chúc mừng cho kỳ thi lên cấp ba kết thúc.

Renggg~

Điện thoại vang lên, là của Linh Lung, cô cầm điện thoại ra và xem thử.

“Là ai nhắn tin vậy? bạn trai?”

Linh Phong tò mò hỏi, cô liền khinh thường ra mặt mà nói

“Không hề, đồ ngốc, em không có như anh nha”

Nói xong cô liền nhìn vào màn hình, trò chơi liền tự động mở ra, sau đó có một thông báo nhỏ xuất hiện.

“Người chơi đã tự lĩnh ngộ được một kỹ năng nghệ thuật: Diễn xuất”

“Haha…”

Bật cười thật nhẹ khiến mọi người tò mò quay đầu xem Linh Lung, cô lắc lắc đầu cất điện thoại vào trong túi.

Xem ra trong vô thức, cô đã cố gắng thể hiện rằng minh khỏe mạnh, đó cũng là một loại diễn xuất, và khi đạt tới mức nhất định, trò chơi thừa nhận năng lực của cô sao?

Cô cảm thấy trò chơi này càng ngày càng thú vị hơn rồi đấy, đi theo cả nhà cùng mọi người ăn mừng kỳ thi, hôm nay là một ngày tốt lành!