Lúc này Dương Minh đã mười lăm tuổi chỉ thêm ba năm nữa là hắn phải tham gia cuộc khảo thí tuyển sinh của một trong thập đại tiên môn lớn nhất ở Đoạn Hà đại lục : Táng Thiên Môn.
Phàm là người muốn gia nhập học viện ít nhất phải có cảnh giới Tiên Đồ tầng năm, nếu thông qua khảo thí của tiên môn thì có thể vào tiên môn tu hành. Từ Tiên Đồ tầng chín trở xuống sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, mà một chút xui xẻo Tiên Đồ tầng năm đệ tử bị của đi trấn giữ tiên môn.
Từ đột phá đến Tiên Sĩ cảnh sẽ có cơ hội vào nội môn đệ tử, tài nguyên hưởng dụng cũng nhiều hơn. Nếu đệ tử từ ba mươi tuổi trở xuống có thể đột phá gong kiềng xiềng xíc của Tiên Sĩ cảnh giới đến Tiên Hải cảnh sẽ được nhận vào hạch tâm đệ tử sẽ được trọng điểm bồi dưỡng và được nhận trưởng lão của tiên môn làm thầy.
Còn những thiên tài siêu cấp từ hai mươi lăm tuổi trở xuống nếu đột phá được Tiên Hải cảnh giới hoặc Tiên Sĩ cửu trọng đỉnh phong sẽ được đặc cách đề thăng làm Đế tử địa vị ngang hàng với trưởng lão ngoại môn và nội môn.
Muốn muốn tu luyện phải thổ nạp nguyên khí từ thiên địa toả ra dần dần tôi luyện đan điền mà mạnh lên, theo mỗi cảnh giới tăng lên thay đỗi sẽ khác nhau, đại loại như đột phá Tiên Hải cảnh sẽ mở ra một toà tiên hải. rộng lớn tùy theo căn cơ của mỗi người mà hình thành... Càng là cảnh giới càng cao thì biến hoá khi đột phá càng lớn.
Mà Dương Minh từ lúc nhỏ đã được phán là đan điền bị phế không thể tu hành, không biết từ đâu mà tin Dương Minh không thể tu hành còn bị nhốt lại không cho ra khỏi Dương Phủ.
Thật ra Dương Minh không bị phế mà đã ra khỏi nhà lịch luyện từ lúc mới lên năm tuổi, lúc đầu phụ thân Dương Minh là Dương Mãnh kịch liệt phản đối nhưng khi thấy hắn rất cố chấp cộng thêm thiên phú nghịch thiên của hắn thì cũng đành chấp nhận nhắm mắt làm ngơ, nơi mà Dương Minh chọn lịch luyện là Phần Hoả xa mạc và Hắc Hoàng sâm lâm. Dương Minh lúc đầu đã lịch luyện gần năm năm ở Phần Hoả xa mạc rồi chạy một mạch tới Hắc Hoàng sâm lâm thêm năm năm.
- "Rốt cuộc cũng về Thiên Minh thành rồi, không biết phụ thân bọn họ thế nào rồi. Tiểu muội muội của ta không biết họ còn nhớ người đại ca này không" Một thân ảnh đứng nhìn trước Thiên Minh thành mà cảm thán nói chính là Dương Minh đã lịch luyện mười năm trở về.
Dương Minh thân mặc một bộ đồ bạch sắc, tóc dài đen óng ở sau lưng bay là tà, thân đeo thanh cổ kiếm ở sau lưng, thần sắc sáng lạng, mặc mày thanh tú và đôi mắt sáng ngời khiến nhiều thiếu nữ đang tuổi xuân sắc tim đập loạn nhịp.
Mà Dương Minh vừa đi vừa vuốt cằm suy nghĩ mà không biết đang có nhiều đôi mắt như hổ đói mị mị nhìn vào hắn.
- " Ah, sau ta lại quên đường rồi " Dương Minh lúc này mới nhớ là mình không biết đường về nhà. Cũng phải thôi hắn lúc năm tuổi vẫn còn đang tập luyện trong nhà mà sau đó thì đì thẳng tới Phần Hoả xa mạc nên hắn nhớ được đường về Thiên Minh thành đã rất tốt rồi. Bất lực hắn đành tìm một ai đó dẫn đường.
Xin lỗi vị tỉ tỉ xinh đẹp này có thể cho ta chỉ đường đến Dương phủ được không, nếu không được thì xin lỗi đã làm phiền tỉ tỉ và hai vị cô nương đây.
Dương Minh cười hỏi một cô gái rất xinh đẹp gần đó, bên cạnh còn có hai cô gái theo hầu bên cạnh, mà quan trọng là Dương Minh nhận ra cô gái này nên hắn mới quyết định trêu trọc cô một chút.
"Ah, ta, huynh Dương ca ca, ta... muội, muội tên là Dương Nhược Thủy, huynh gọi ta là Nhược Thủy hay Thủy Nhi đều được, huynh không nhớ ta sao, ta dẫn huynh đi Dương phủ vừa hay ta cũng là người ở Dương phủ.
Cô gái vừa nói vừa nắm tay Dương Minh dẫn hắn đi để lại đây một đám nha hoàn và thị vệ trợn mắt ngơ ngác nhìn theo tiểu thư của mình.
- " Tiểu Hoa, có phải ta nhìn lằm rồi không, không phải tiểu thư nói tất cả đàn ông trên đời đều rất đáng ghét hay sao, sao tiểu thư nhìn thấy vị công tử kia thì lại cư xử giống như muội muội của hắn vậy, đã vậy còn nắm tay hắn nữa. " Tiểu Tuyết vừa dùng tay xoa mắt vừa nhéo nhéo tay Tiểu Hoa hỏi. " Ây da, ta làm sao mà biết được chứ, không phải là tiểu thư chúng ta động xuân tâm đấy chứ. Ta nhớ tiểu thư nói ngoại trừ Dương Minh đại thiếu gia ra sẽ không lấy ai hết mà" Tiểu Hoa vừa xoa tay vừa nói.
-" Nhắc đến đại thiếu gia ta nghe gia chủ nói ngài ấy đã ra ngoài lịch luyện mười năm thì phải, ta nghĩ ngày khảo thí của Táng Thiên môn ngày ấy sẽ về nha " Tiểu Hoa nói " Nha, đúng vậy, mà ngày đó không phải còn bảy ngày nữa là rồi ư " Tiểu Tuyết lại nói.
Ah, không lẽ vừa rồi là thiếu gia sao, nếu không tại sao tiểu thư lại hành động như vậy chứ.
Đúng vậy a, nhưng ta thấy đại thiếu gia giống như không nhận ra tiểu thư vậy.
Ayya Tiểu Tuyết ngươi thật là ngốc quá đi, nếu thiếu gia không nhận ra tiểu thư thì ở đây có rất nhiều đứng gần chúng ta sao ngài ấy lại hỏi tiểu thư chứ, ta thấy là thiếu gia chỉ muốn trọc ghẹo tiểu thư nhà ta mà thôi.
Thật vậy sao, vậy Đại thiếu gia cũng rất giỏi nha, bình thường chúng ta muốn làm tiểu thư vui thật khó nha, lại còn bị tiểu mắng nữa.
Hừ, tất nhiên rồi, đại thiếu gia năm tuổi đã đi lịch luyện khắp nơi rồi, gia chủ còn thường xuyên ca ngợi ngài ấy nữa, thôi thôi mau đuổi theo tiểu thư nếu không chúng ta lại bị nữa thì khổ.
" Tiểu Tích, muội có phải giận ta rồi không "Dương Minh vừa cảm thụ bàn tay mịn màng của tiểu muội vừa nói. " Ah, Dương ca ca còn nhớ muội sao " Tích Nhược mừng rỡ hỏi. " Hừm, ta có nhớ hay không còn phải xem thái độ của muội, hôn ta một cái đi " Dương Minh nói một cách vô sỉ " " Nha, muội, muội hôn là được phải không " Tích Nhược kiểng chân lên hôn lên môi Dương Minh một cái "Vậy, vậy được chưa, huynh có nhớ muội ch...Ưm" Tích Nhược ngượng ngùng ngẩng đầu, ánh mắt đầy chờ mong hỏi nhưng chưa nói hết câu đã bị tấn công bất ngờ. "Ừm, hahaha, tất nhiên là nhớ muội muốn chết rồi, nào lại đây để ca ca ôm một cái xem có nặng không nào" Nói xong Dương Minh bế Tích Nhược lên rồi đi thẳng vào phủ mặc cho Tích Nhược mặt đỏ lên giãy giụa.
Dương ca ca mau bỏ muội xuống, xấu hổ chết đi được, muội đã lớn rồi mà, mau bỏ muội xuống đi mà.
-" Ta cứ không bỏ đấy, là do muội dễ thương lại còn xinh đẹp như vậy, ta mà không kiếm chút tiện nghi thì thật là phí nha, hahaha " Dù nói vậy nhưng Dương Minh cũng không phải thích chiếm tiện nghi nên bỏ Tích Nhược xuống. " Hừ, đại phôi đản, kêu huynh bỏ xuống là bỏ xuống hay sao, người ta đâu phải không thích chứ " Tích Nhược nói thầm trong miệng.
Dương Minh ca ca là huynh sao, muội rất nhớ huynh đó.
Một cô gái xinh xắn hớn hở chạy lại hỏi.
A, đây không phải tiểu Điềm đây sao, cũng sắp bằng tiểu Nhược của ta rồi, tiểu Điềm, nhị tỉ muội có trong phủ không.
Có có, nhị tỉ đang luyện công với tứ tỉ, Dương Minh ca ca, bế muội như tam tỉ được không, muội rất nhẹ mà không làm huynh mỏi tay đâu, được không Dương Minh ca ca.
Vừa nói tiểu Điềm đã nhảy lên người Dương Minh ôm cổ hắn thật chật vừa làm ra vẻ mặt đáng yêu để cho Tích Nhược đứng một bên phụng phịu khuôn mặt với Dương Minh.
Đúng vậy a nha, tiểu Điềm của ta đúng là rất nhẹ nha, không giống như Tích Nhược bế thật mỏi tay đâu, hahaha.
"Hahaha, được rồi được rồi, muội không mập, tiểu Tích của ta là đẹp nhất được chưa, đi tìm hai tỉ muội của muội nào"
Dương Minh một tay bế Tiểu Điềm một tay nắm tay Tiểu Tích vào trong.
"Hừ xem như huynh còn có lương tâm, hi hi."
Bề ngoài Tích Nhược làm vẻ mặt giận dỗi nhưng nội tâm thì như muốn nở hoa rồi.