Chương 1: Vô Tình Tiên Tôn Vì Tình Mà Trọng sinh

Thần Huyền chi giới, gồm hơn bảy vạn chư thiên thế giới, Vô Tình Thần Tôn - Dương Minh đang chiến một trận chiến cuối cùng với Tuyệt Diệt Ma Tôn, hắn vốn dĩ có thể cự tuyệt trận chiến này vì hắn là Vô Tình Thần Tôn, vô tình với vạn vật trên thế gian này, càng vô tình với chính mình, nhưng hắn bây giờ lại vì một chữ Tình mà chiến. Vì hắn quá vô tình nên Tình vì hắn mà sinh, vì Tình mà hắn lần đầu tiên hối hận, đau khổ.

Hắn hối hận, vì để chứng minh là hắn có một tia tình cảm, vì để chứng minh là nàng cũng yêu hắn. Vì vậy, Nguyệt Hoa Thiên Tôn đã dùng tất cả sức lực của minh đi ngăn cản Tuyệt Diệt Ma Tôn, cuối cùng nàng đã ngã xuống nhưng nàng đã mỉm cười trong hạnh phúc, vì vào thời khắc cuối cùng, Vô Tình Thần Tôn đã tới, hắn đã nhận ra rằng mình có tình cảm nhưng Thiên Mệnh lại vô tình. Hắn quỳ xuống ôm lên thân thể của Nguyệt Hoa Thiên Tôn, trên mặt hắn hai hàng lệ chảy xuống, rồi hắn mỉm cười, một nụ cười vô tình, cũng là nụ cười cuối cùng của hắn ở cõi đời này.

  • Nguyệt Hoa, ta đã biết mùi vị của tình yêu rồi, thật đẹp nhưng lại rất đau, đau đến ta không thể dừng khóc được, tại sao chứ, tại sao lại nàng lại yêu một người vô tình như ta chứ, tại sao chứ, ngươi sao lại si ngốc như vậy chứ.

    Dương Minh không ngừng rống hận, không ngừng rơi lệ, nhưng đã muộn, lúc này trên mặt hắn lại hiện lên vẻ mặt lãnh khốc đã khiến bao nhiêu Thần Ma đều sợ hãi. Hắn nhìn lại Tuyệt Diệt Ma Thần đang đứng lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt hắn hiện lên một tia khinh miệt nhe răng cười nói :

    • Hahaha, Vô Tình Thần Tôn, không, phải gọi ngươi là Hữu Tình Thần Tôn mới đúng chứ, hàng vạn năm nay, ta luôn coi ngươi là đối thủ đáng sợ nhất của ta vì sự vô tình của ngươi đã hơn hẳn ta, nhưng xem ra ngươi chẳng qua chỉ là một tên ngu ngốc lại để cho người yêu ngươi ra đỡ kiếm cho ngươi, thật để ta thất vọng.

    Dương Minh lẳng lặng nhìn hắn không nói gì, trầm mặc một hơi, hắn lộ ra vẻ ôn nhu cười nhìn Nguyệt Hoa Thiên Tôn, một chỉ điểm lên người Nguyệt Hoa Thiên Tôn, một tia sáng hoang mang rực rỡ từ trên người Nguyệt Hoa Thiên Tôn chiếu thẳng lên cửu thiên, thân thể Nguyệt Hoa Thiên Tôn tiêu biến hoá thành ngàn vạn điểm sáng tứ tán ra bảy vạn chư thiên giới.

  • Nguyệt Hoa, hôm nay ta Vô Tình Thiên Tôn sau khi diệt xong Tuyệt Diệt Ma Thần sẽ đến kiếp sau gặp muội.

    Dương Minh lộ ra thần thái sáng lạng chưa từng thấy nhìn thân thể đang dần tiêu biến của Nguyệt Hoa Thiên Tôn trịnh trọng nói, trong mắt lộ ra một tia cương quyết nói. Lại gặp hắn nhìn về phía Tuyệt Diệt Ma Thần lộ ra thần sắc lạnh lẽo.

    • Ngươi không phải muốn thấy ta vô tình sao, vậy ta cho ngươi toại nguyện.

    • Hừ, nói dễ nghe lắm, ta xem ngươi làm thế nào giết ta, ta đã tu thành Cuồng Ma Thần Thể, cho dù là thiên đạo cũng khó giết ta, chỉ bằng ngươi? Thật tức cười !.

    Tuyệt Diệt Ma Thần giọng tràn đầy khinh bỉ, ngạo ngễ nói.

  • Thiên Đạo pháp tắc tưởng chừng vô tình, nhưng trong vô tình lại có một tia hữu tình, kì thật lúc ta thành tựu Cực Đạo Thần Tôn cảnh giới, cũng đã lĩnh ngộ Thiên Đạo chi ý, chỉ là ta còn có điều chưa hiểu nên mới không mang Thiên Đạo pháp tắc xuống, mà bây giờ, Ta, chính là Thiên Đạo.

  • Lời vừa ra, toàn bộ Thiên Huyền chi giới phảng phất như nghe lời của Dương Minh, kích động rung chuyển, toàn bộ chư thiên thế giới biến dạng hoàn toàn.

  • Không, không thể nào, ngươi tại sao có thể mạnh hơn thiên đạo được.

    Tuyệt Diệt Ma Thần toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy không can tâm biểu lộ. Chỉ thấy Dương Minh tùy tiện một chỉ điểm ra. Tuyệt Diệt Ma Thần chỉ thấy cơ thể ngày càng mờ dần hoá thành hư không thiêu thất,   hắn rống giận một tiếng cuối cùng đem công lực cả đời của hắn phóng thích ra ngoài chư thi ên giới, hậu quả làm cho hàng ngàn tiểu thiên giới vì đó mà hủy diệt, sau đó Tuyệt Diệt Ma Thần phảng phất như trên đời này chưa tồn tại Ma Thần đồng dạng.

    Nhìn mọi thứ đã kết thúc, hít sâu một hơi, Dương Minh nhìn hư không giống như được giải thoát một hơi. Giọng nói vang khắp cửu thiên tràn đầy uy nghiêm nói :

    • Ta Dương Minh, Vô Tình Thần Tôn, chứng đạo được thiên đạo tán thành, nay Ma Thần đã diệt ta cũng khồn cần sống làm chi, nguyện lấy ta triệu năm thành tựu cả đời bảo hộ nay bảy vạn chư thiên giới ngàn vạn năm bình an, lấy ta tinh hoa ban cho tất cả chư thiên sinh sống cho nhân, một trận Thần tạo hoá, hi vọng các đừng làm ta thất vọng.

Tuôn theo lời nói của Dương Minh, thân thể hắn dần hư hoá, toàn thân huyết nhục và tất cả sức mạnh của Dương Minh tạo thành siêu cấp thần giới, có thể ngăn trở ngoại tộc xâm lược Thần Huyền Chi Giới. Toàn bộ tinh hoa trong cơ thể Dương Minh hoá thành vô tận quang mang chiếu sáng cả Thần Huyền chi giới, phàm là sinh sống ở Chư thiên giới chi nhân, trong cơ thể huyết mạch cuộn trào, người đột phá cả hai, ba đại cảnh giới. Còn lại một tia sáng duy nhất còn sót lại của Dương Minh, đó là của hắn ky ức cùng tất cả lĩnh ngộ cả đời của hắn lập tức hoá thành một đạo lưu quang xong phá cửu thiên. Từ này về sau, cái tên Vô Tình Thần Tôn trở thanh chúng nhân kính sợ nhất từ trước tới nay, người người thờ phụng.

này tại một tiểu thiên thế giới hơn trăm triệu năm sau, một đoàn thất thải quang mang chiếu sáng vào phủ của Dương gia, một tiếng khóc vang lên, lúc này đứa bé trai vừa được sinh ra trên thân một đạo ánh sáng hiện lên rồi biến mất.

  • Mà đứa bé đó đã thừa hưởng ý chí, ký ức của Dương Minh chính là kiếp sau của Vô Tình Thần Tôn, đứa bé khi lớn lên cũng được đặt tên là Dương Minh, tính cách của đứa bé rất giống cái tên của hắn, thường cười rạng rỡ như ánh mặt trời vậy. Mà tính cách của đứa trẻ này giống như mong muốn của Dương Minh ở kiếp trước, trái ngược hoàn toàn với cái tính vô tình đó, phải nói là từ khi hiểu chuyện Dương Minh đã ẩn ẩn có phong thái của một bậc phong lưu đa tình rồi.