Chương 6: Đại Học Vũ Giang

Chương 6: Đại Học Vũ Giang

Rời khỏi trường, Đinh Hoan lập tức tăng tốc đi tới một con đường mà bình thường hắn rất khi đi, vì hắn chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.

Ở kiếp trước, vào hôm nay, vì hắn không thể ở lại đại học Thượng Võ Hà Lạc học đạo mà tâm tình vô cùng tệ.

Thậm chí khi bị Đinh Tiệt xóa bỏ tư cách người thừa kế tập đoàn Bách Ngọc hắn cũng chẳng quan tâm mà trốn vào một quán rượu nhỏ gần trường học say sưa.

Thời điểm rời khỏi quán rượu, hắn bị một chiếc xe tông phải, ngay sau đó hắn nghe ai đó kêu lên phải tranh thủ đưa hắn vào viện.

Nhưng khi tỉnh lại, hắn lại nằm trong một bãi rác, hai chân đã bị gãy, mà thảm nhất là mắt đã bị khoét đi.

Nếu không nhờ lão già nhặt ve chai phát hiển, chắc đã chẳng còn hắn trên đời.

Trong thời đại này, đừng nói một học sinh, dù là một tiểu trấn bị hung thú đồ sát cũng chỉ trở thành một tin tức được nhắc vài phút trên Tivi mà thôi.

Sau khi được lão già nọ nhặt về, hắn không biết đối phương đưa mình tới nơi nào, chỉ nhớ một cây của lão:

“Tiểu thể này là số ít người có được khả năng dung hợp gen rất cao, tỷ lệ cũng phải trên 80 phần trăm. Nếu các ngươi muốn mua thì giá là một ngàn liên minh tệ."

Đinh Hoan không thể nói chuyện nhưng lại nghe rõ lời lão đầu nói, lúc đó hắn biết bản thân lại có loại tiềm năng này.

Dung hợp gen không chỉ dung hợp giữa thân thể với thuốc biến đổi mà thời điểm khi dung hợp, nếu có tác dụng phụ thì tỷ lệ mất mạnh cũng thấp hơn người thường rất nhiều. Nói thẳng ra là loại người thích hợp là vật thí nghiệm. Giá trị của loại người này rất cao, hiện tại thuốc biến đổi la tràn đủ loại, nhưng thuốc biến đổi gen thật sự có tác dựng lại là số ít. Khi các viện nghiên cứu phát minh được loại thuốc mới thì rất cần làm thí nghiệm trên con người.

Mỗi công thức thuốc biến đổi gen được thử nghiệm thành công và đưa vào ra mắt đều chẳng khác nào máy in tiền trong mắt tư bản.

Mà người nhận thí nghiệm hiển nhiên cần là người có chỉ số dung hợp gen thật tốt. Việc này giúp vấn đề của thuốc sẽ nhanh chóng được phản ánh ra trên người làm thí nghiệm, hỗ trợ viện nghiên cứu rút ngắn thời gian thí nghiệm

Chỉ một ngàn liên minh tệ đã muốn được vật thí nghiệm tuyệt hảo thì chẳng khác nào nằm mơ. Cho nên, dù chân hắn đã phế, mắt cũng chẳng còn nhưng vẫn là món hàng béo bở.

Khi nhớ tới đây, Đinh Hoan nhận ra lão đầu nọ tuyệt đối không đơn giản, vì về sau hắn mới biết được những gì lão nói là đúng.

Một chiếc xe taxi dần xuất hiện từ phía đằng xa, Đinh Hoan dừng lại.

Dù là ai muốn giết hắn đi nữa, dù lão đầu kia là ai, hắn cũng phải lập tức rời khỏi nơi này.

"Đi đâu?"

Lái xe hỏi một câu.

"Quán rượu Thiên Giang môn."

Đinh Hoan nói.

Để tới Thiên Giang môn cần 20 phút, khi gần tới nơi, Đinh Hoan bỗng nói:

"Sư phụ, ngừng một chút, phần đường còn lại ta đi bộ được rồi, ta muốn mua ít đồ.”

Việc này liên quan tới cái mạng nhỏ của hắn, Đinh Hoan không thể không cẩn thận một chút.

Xuống xe rồi, Đinh Hoan nhanh chống đi vào một con đường ít người sau một tiếng rưỡi đã tới đại học Vũ Giang.

"Ngươi muốn gì?"

Tại phòng tiếp khách của đại học Vũ Giang là một người phụ nữ, đối phương sững sờ chằm chằm Đinh Hoan ở trước mắt, hoàn toàn không rõ đây là gia hỏa tới từ tinh cầu nào.

Hiện tại đại học Vũ Giang đã ngưng phát lương cho công nhân viên, gần như đã đóng cửa, thế mà vẫn có người đến xin nhập học?

Đinh Hoan đưa giấy giới thiệu và chứng minh thư ra trước mặt người phụ nữ trung niên, vẻ mặt tươi cười:

"Chị đẹp, ngươi nhìn giấy giới thiệu này của ta xem có thể nhập học không?”

Người phụ nữ trung niên sờ mặt mình theo bản năng, chị đẹp ư, tiểu soái ca như nắng mai này kêu nàng là chị, nàng hơi rồi.

Nàng nhìn thoáng qua giấy tờ của Đinh Hoan rồi nói:

"Hiện tại vào đại học Vũ Giang cần giấy giới thiệu à? Ngươi có bằng tốt nghiệp của đại học Thượng Võ Hà Lạc là xác định được làm đạo viên tại đây rồi. Cơ mà ta nói này nhóc, hiện tại tài chính của trường có hơi eo hẹp, nếu tới đây thì tạm thời ngươi sẽ không có lương đâu.”

Đừng nói Đinh Hoan, ngay cả nàng hiện tại vẫn bị nợ lương đây này.

Giáo viên và nhân viên công tác vẫn trụ lại không phải vì tình cảm mà vì chưa có nơi nào để đi a.

Mà phần đa là họ chờ có một ngày đại học Vũ Giang sẽ được sát nhập vào một trường đại học khác, sau đó họ tất nhiên sẽ trở thành công nhân viên chức tại đó.

"Có chỗ ở không?"

Đinh Hoan biết điều này.

"Chỗ ở thì rất nhiều, có cả nhà ăn nhưng không miễn phí."

Vừa nói, người phụ vừa lấy phiếu điền thông tin đưa cho Đinh Hoan.

Việc báo danh rất thuận lợi, dù sao đại học Vũ Giang cũng hết sức ‘nổi tiếng’, hiếm ai vừa nhận giấy giới thiệu đã chạy tới báo danh.

Bởi vì đại học Vũ Giang không có nhiều người ở nên Đinh Hoan có thể một mình ở một tử hợp viện nhỏ.

Dĩ nhiên loại tiểu viện này một dãy chỉ có 10 cái.

Đại học Vũ Giang xếp hạng chót, các loại ngành học cũng xếp bét nhưng xét về diện tích, nơi này lớn tới mức đứng được trong top 10 cả nước.

Vì đại học Vũ Giang nằm ở ngoại ô thành phố Hà Lạc nên khoảng cách tới núi Thiên Lạc cũng không xa, chỉ cần muốn, đại học Vũ Giang có thể tùy ý mở rộng khuôn viên.

Đại học Vũ Giang làm như vậy hẳn là do phòng tài chính đã dự toán rất tốt, mong muốn sớm mở rộng trường, từ đó mới thiết kế nơi ở theo kiểu biệt thự và nhiều tiểu viện, biến đây trở thành một điểm thu hút nhân tài.

Chỉ tiếc, dưới hoàn cảnh trái đât dần thay đổi, đủ loại động thực vật biến dị, hung thú hoành hành, tất cả những thứ này biến tương lai hoàn mỹ đã được hoạch định của đại học Vũ Giang hoàn toàn sụp đổ.

Khắp nơi trên thế giới, vô số thông trang bị hung thú đồ diệt, nhân loại dần sống theo kiểu bầy đàn, thành phố dù lớn hay nhỏ vẫn phải xây tường phòng họ.

Dù là thành phố nhỏ thì tường phòng hộ cũng rất mạnh, như thành phố Hà Lạc chẳng hạn, tia laser được trang bị ở tường phòng hộ có thể cắt đắt đủ loại vật liệu siêu cứng.