Chương 7: Đôi Mắt

Chương 7: Đôi Mắt

Mà đại học Vũ Giang lại nằm ở ngoại ô thành thị, dù vẫn ở trong tường phòng hộ nhưng một khi hung thú triều xảy ra, nơi này nhất định đứng mũi chịu sào. Cộng với việc đại học Vũ Giang kinh doanh không tốt, những nhân tài mà họ vất vả lắm mới lôi kéo được đều rời đi, khiến nơi này trở thành nơi trống trải không người ở.

Sau khi dẫn Đinh Hoan tới tiểu viện nhỏ của mình, người phụ nữ trung niên đã rời đi.

Lúc này thiếu niên Đinh Hoan mới bắt đầu quan sát tiểu viện này, rất nhỏ, diện tích sân không qua hai mươi mét vuông.

Kết cấu nhà ở gồm một khách một ngủ và một bếp. Nội thức đầy đủ nhưng ở bồn bếp chất đầy bát bẩn chưa ai rửa. Nhưng đối với Đinh Hoan, nhiêu đây đã đủ.

Ngồi ở trên giường, Đinh Hoan thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hôm nay hắn không lâm vào bi kịch như kiếp trước, bị người gãy chân móc mắt, vì thế cũng dần bình tĩnh lại.

Sau khi tinh thần đã ổn định, Đinh Hoan không ngăn được bản thân suy đoán chuyện cũ, rốt cuộc là ai muốn đưa hắn vào chỗ chết?

Ban đầu, Đinh Hoan vẫn tưởng là Đinh Tiệt, sau này hắn cảm thấy Đinh Tiệt không có lý do gì để giết hắn.

Đinh Tiệt là con nuôi của cha hắn, sau khi cha hắn mất tích, dù ngoài mặt Đinh Tiệt dùng mọi cách hợp pháp chiếm lấy tập đoàn Bách Ngọc nhưng việc giết hắn không quan trọng trong kế hoạch của đối phương.

Còn lão già nhặt ve chai là ai?

Ở thời đại này, muốn một người xa lạ bới rác cứu một người không quen biết chẳng khác nào là người si nói mộng.

Dĩ nhiên, lão đầu kia cũng không muốn cứu hắn, mà muốn bán hắn lại cho một tổ chức không rõ ràng.

Tổ chức mua hắn lại là ai?

Vì sao sau khi tỉnh lại hắn lại ở một phân bộ của Liên Minh Gen?

Có phải sau khi mua hắn về, tổ chức nọ lại sang tay hắn cho Liên Minh Gen?

Vì sao lão đầu kia biết được chính xác tỷ lệ dung hợp gen của hắn?

Vô số dữ kiện quanh quẩn trong đầu Đinh Hoan, khiến hắn có chút hỗn loạn.

Hắn cũng không vì vậy mà biết ơn Liên Minh Gen, Liên Minh Gen cứu hắn vì giá trị của hắn, sau khi được cứu, hắn còn thảm hơn đã chết.

Kiếp trước, khi còn ở Liên Minh Gen, Đinh Hoan từng nghe được vô số kết quả bi thảm như tự nổ, đầu nổ, thân thể thối rữa của những người tham gia thí nghiệm nhưng thất bại. . . .

Đối với một người thí nghiệm mà nói, được chết toàn thây hẳn là mộng tưởng xa vời.

Đinh Hoan bỗng dừng lại, một thanh âm khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ quên bỗng vang lên trong đầu:

"Sau khi ta chết, hãy tặng hắn đôi mắt của ta, hắn còn rất trẻ, hãy để hắn cùng đôi mắt ta ngắm nhìn sự tươi đẹp của thế giưới. . .”

Đinh Hoan nắm chặt nắm tay theo bản năng, hắn thậm chí còn không biết tên của nàng, cũng không biết lai lịch của nàng, càng không biết tướng mạo nàng ra sao, vậy mà âm thanh ẩn chứa hy vọng trong tuyệt vọng lại vĩnh viễn khắc sâu ở trong trí nhớ của hắn.

Đó là khi hắn đã ở Liên Minh Gen được nửa năm, sau khi làm xong giải phẫu, chân hắn đã khôi phục.

Lúc này hắn vẫn nằm trong phòng thí nghiệm của Liên Minh Gen, dù vết thương sau giải phẫu chưa hoàn toàn khôi phục, dù hắn không còn đôi mắt nhưng cách một thời gian hắn vẫn bị đem ra thí nghiệm thử thuốc.

Sau nhiều lần thí nghiệm, thân thể Đinh Hoan vẫn chẳng có vấn đề gì nhưng nội tâm hắn sớm đã chết ngàn vạn lần. Mỗi ngày đều có người chết vì thí nghiệm thất bại, mà người tiếp theo luôn có thể là hắn.

Một ngày nọ sau nửa năm tới phòng thí nghiệm, Đinh Hoan nghe thấy âm thanh có vài người đi vào phòng.

Hắn đã sớm quen với chuyện này, trừ hắn mạng cứng ra thì trên cơ bản không cò ai sống qua nổi một tháng.

Có người tới, nói lại có thêm người mới tham gia thí nghiệm.

Dường như trong số những người tiến vào có một nữ tử, khi thấy hắn, ngữ khí của nàng thậm chí mang theo mấy phần nức nở:

"Vì sao lại nhẫn tâm như thế, không chỉ phế hai chân của hắn, còn móc đi cặp mắt của hắn a, hắn còn trẻ như vậy. . ."

Không ai trả lời nàng, thậm chí nàng còn chẳng nghĩ số mệnh cũng nàng cũng bi thảm chẳng kém gì người nàng vừa đau xót cho, bất kỳ lúc nào nàng cũng sẽ bất mạng một cách đau đơn tại đây.

Rõ ràng chính nàng cũng chẳng tốt hơn nhưng vẫn đầy lòng thương xót.

Có lẽ nàng cảm thấy đồng cảm vì số mạng của hai đều thảm.

Đáy lòng Đinh Hoan sớm đã chết lặng, lần đầu tiên lại gợn sóng vì một người.

Hắn biết, dù là bạn bè nhưng họ chỉ nhìn vào gia thế của hắn.

Trừ mẫu thân, trong thế giới nhỏ của hắn chỉ có người cha Đinh Bách Sơn là thật lòng nghĩ cho hắn.

Nhưng hôm nay lại có thêm một người vì hắn mà khóc thút thít.

Đinh Hoan chỉ hy vọng nữ hài này cũng có mạng cứng như hắn, có thể sống sót ở nơi đây.

Nhưng đang tiếc thần số mệnh không chiếu cố nàng, nàng như rất nhiều kẻ dung hợp thất bại khác, lần đầu đã không thành công.

Đinh Hoan không biết nàng dung hợp loại gen này, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tuyệt vọng và thống khổ trớc khi nàng ra đi.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn run giọng nói:

“Sau khi ta chết, hãy tặng hắn đôi mắt của ta, hắn còn rất trẻ, để hắn cùng đôi mắt này đi ngắm nhìn sự tươi đẹp của thế giới. . . .”

Mọi người trong phòng đều biết nàng muốn quyên tặng cho Đinh Hoan, Đinh Hoan chưa thấy nàng lần nào, chỉ dựa vào âm thanh để nhận ra nàng còn rất trẻ.

Hốc mắt vốn trống rỗng cảu Đinh Hoancó chút chua xót, trên thế giới này vẫn còn người xa lạ chịu cho hắn thứ gì đó sao?

Giờ khắc đó, thanh âm nọ vĩnh viễn khắc sâu trong tâm khảm Đinh Hoan, đây là thanh âm trân quý nhất trong cuộc đời của hắn.

Cũng là từ giờ khắc này, Đinh Hoan quyết định phải cố mà sống sót, không chỉ vì chính hắn, còn vì nữ tử hắn chưa được gặp, cũng chẳng biết tên.

Nhưng hắn muốn dùng đôi mắt này của nàng tìm kiếm điều tốt đẹp trong thế giới xấu xí này.