Chương 5: Nữ Thần Cổ Hữu Kiếm
Thế là mọi người bắt đầu nghiên cứu cách dung nhập các loại gen mạnh vào cơ thể người, giúp tuổi thọ dài hơn, thể chất cũng mạnh hơn.
Tháng 2 năm 2046, Liên Minh Gen Địa Cầu được thành lập, sau đó có đủ loại gen có thể dung hợp với cơ thể con người được nghiên cứu và tạo ra, việc này trở thành tiền vốn của nhân loại dưới tình huống hung thú ngày càng mạnh và hoàn cảnh sống tại Địa Cầu ngày càng ác liệt.
Từ đây về sau, địa vị của võ giả dần bị thay thế bởi người có thể dung hợp và tu luyện gen.
Đại học Thượng Võ Hà Lạc là đại học lấy võ đạo làm tiền vốn, dù địa vị bị giảm trong thời đại dung hợp gen thì nơi đây vẫn là danh bài có tiếng, là đại học nổi danh toàn cầu.
Sắp tới, đại học Thượng Võ Hà Lạc lại nghiên cứu ra được một loại thuốc biến đổi gien nghịch thiên, là gen nâng cao sức chịu đựng.
Gen hỗ trợ nâng cao sức chịu đựng ra đời, khiến danh tiếng của đại học Thượng Võ Hà Lạc lần nữa tăng vọt, trở thành một trong những đại học top đầu toàn cầu.
Đinh Hoan lập tức nhớ tới thời gian đại học Thượng Võ Hà Lạc nghiên cứu ra được loại Gen hỗ trợ nâng cao sức chịu đựng này chừng ở cuối năm nay.
Một nam tử với quả đầu sân bay đi lên bục giảng, nam tử quét mắt một vòng quanh phòng học, sau đó dùng ngữ khí nhiệt huyết phát biểu:
“Các bạn học, bắt đầu từ ngày mai, mọi người sẽ không còn là học sinh nữa mà trở thành một phần lực lượng cống hiến cho trái đất và quốc gia của chúng ta. Ta là chủ nhiệm lớp, tại nơi đây, ta chúc các bạn học có được tiền đồ vô khả hạn lượng trong vũ trụ mênh mông.”
Đinh Hoan lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía bục giảng, đây là chủ nhiệm lớp – thầy Vương Do Lan của họ. Hắn chỉ nhớ khi cha vẫn còn, tên này luôn treo một nụ cười trên mặt khi thấy hắn.
"Vương lão sư, ngày mai mọi người sẽ đi tới nơi công tác của mình nhận chức, không bằng tối nay chúng ta tụ họp ở Thiên Giang môn đi.”
Một nam tử dáng người cao lớn lên, bộ dáng cũng xem như đoan chính đứng lên, sốt ruột nói.
Không đợi Vương Do Lan lên tiếng, cơ hồ tất cả bạn học trong lớp đều nhiệt liệt ủng hộ, đồng ý buổi tụ hội hôm nay.
Vương Do Lan cũng rất hài lòng, ông ta cười nói:
"Đề nghị của Cố Tuyên không tệ, đã vậy thì hôm nay chúng ta tụ hội ở Thiên Giang môn đi. Ta hi vọng tất cả các bạn học đều có thể tham gia, nếu bận thì bây giờ đứng lên phát biểu là được.”
Không ai đứng lên cả, việc này khiến Vương Do Lan lại càng thêm hài lòng, ông ta nói thêm vài câu rồi tuyên bố lớp 3 khóa 62 của đại học Thượng Võ Hà Lạc chính thức tốt nghiệp.
Mọi người chúc mừng nhau, sau đó bắt đầu xin số liên lạc của các bạn học.
Đinh Hoan thu dọn đồ của mình, tùy tiện nhét tờ giấy màu xanh vào túi rồi đứng dậy.
Hắn không muốn ở lại đây, hiện tại hắn cần tìm một nơi yên tĩnh sắp xếp lại xuy nghĩ một chút. Vì sao hắn lại sống lại ở đây, còn có những chi tiết khi hắn bị buộc rời khỏi trái đất năm đó. Nếu không làm rõ những chuyện này, khả năng cao chuyện cũ sẽ lặp lại.
“Đinh Tiểu Thổ, cám ơn ngươi đã hỗ trợ ta mấy năm nay, dù chúng ta đều sắp phải đi trên con đường riêng, ta vẫn mong ngươi có một tương lai tốt đẹp. Đại học Vũ Giang tuy hơi yếu những chỉ cần ngươi cố gắng nỗ lực, tương lai nhất định không kém."
Khi Đinh Hoan rời khỏi giảng đường không xa, một thanh âm thanh thúy vang lên sau lưng hắn.
Đây là?
Đinh Hoan quay đầu nhìn thì thấy có một nữ sinh đang đi tới, tướng mạo đối phương tú lệ, mặc dù đang nói lời cảm tạ những ngữ khí vẫn có chút thanh lãnh.
Rất nhanh Đinh Hoan đã nhớ ra, nữ nhân này chính là Cổ Hữu Kiếm mà La Hâm Vi hắc tới.
Đại học Thượng Võ Hà Lạc có đầu vào rất khắc nghiệt nhỉ?
Không chỉ cần điểm số mà phải có mối quan hệ.
La Hâm Vi tất nhiên không có điều kiện thứ hai, tất cả quan hệ đều là hắn hỗ trợ tìm cho nàng.
Đây là nữ thần mà hắn một mực theo đuổi, không đúng, nữ thần là hắn tự phong, hắn liếm cẩu nàng ta bốn năm ở trung học, cộng với hai năm đại học nữa, mãi tới khi phụ thân hắn mất tích, hắn bị đại ca Đinh Tiệt một đá đuổi khỏi Đinh gia, sau đó ngay cả tư cách nhìn thấy nàng ta hắn cũng không có. . .
Đinh Hoan mỉm cười một cách rực rỡ:
"Cũng phải cám ơn ngươi, ngươi nói đúng, đại học Vũ Giang cũng không tệ."
La Hâm Vi nghe Đinh Hoan nói thế thì thở phào nhẹ nhõm:
"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì quá tốt rồi, đêm nay gặp lại ở Thiên Giang môn nhé."
Thuận miệng đáp một câu xong, Đinh Hoan đã quay người rời đi, nghe thế thì vươn tay chào tạm biệt.
Thời niên thiếu, ai mà không thích người đẹp hoặc mấy chuyện lãng mạn.
Còn thấy nay sao?
Hắn căn bản không tính tới quán rượu Thiên Giang môn. Hắn còn một đống chuyện cần làm, sao có thời gian tham gia mấy cuộc tụ họp nhàm chán đó?
Đại học Vũ Giang đó mà, Đinh Hoan biết, căn bản chính là trường đại học kém nhất thành phố Hà Lạc, kém tới có một không hai.
Kiếp trước, hắn từng nghe đại học Vũ Giang không ngừng sa sút, sau đó phải đóng cửa, mà với chất lượng giảng dạy đó thì không đóng cửa mới là lạ.