Chương 42: Kim Diện Thô Vĩ Viên
Ban đêm ở núi Bắc Long khác với núi Thiên Lạc, ở đây ngoài tiếng kêu của những loại côn trùng không biết tên ra thì Đinh Hoan không nghe thấy tiếng thú gầm nào.
Điều này khiến Đinh Hoan phải cẩn thận hơn, bởi vì hắn biết thú hoang ở đây còn nham hiểm hơn ở núi Thiên Lạc rất nhiều.
Đường tới đây chưa tới mười cây số, nhưng hắn đã bị các loài thú biến dị gen tấn công không dưới mười lần.
Đinh Hoan lấy đèn thám hiểm trong túi đeo lưng, những dược liệu hắn muốn tìm đều là mấy loại hay gặp.
Với thị lực bây giờ của hắn, dù phải nhìn trong bóng tối để tìm mấy loại dược liệu đó không hề khó.
Có lẽ đã cảm giác được Đinh Hoan rất phách lối nên từ khi hắn mở đèn tìm kiếm dược liệu, không có một con thú hoang nào dám chạy tới đánh lén hắn.
Tìm kiếm khoảng hai tiếng, Đinh Hoan chỉ bị một bụi dây mây hút máu biến dị đánh lén. Nhưng Đinh Hoan chỉ cần dùng một đao là xử lý được loại dây mây hút máu này.
Sau hai tiếng Đinh Hoan đã tìm được ba loại thực vật Quang Minh Sa, Củng Đồng, Nguyên Tùng. Còn lại Ba Dữu, Phu Khuê thì thực ra hắn chỉ cần tìm được Ba Dữu nữa là được.
Về phần Phu Khuê, ban ngày Đinh Hoan đã nhìn thấy trong huyện An Hà.
Phu Khuê là Ngân Sam, có rất nhiều người thích trồng ở trước cửa ra vào.
Mà ông trời cứ như đang đùa với Đinh Hoan vậy, mấy tiếng liên tiếp Đinh Hoan đều không tìm thấy Ba Dữu, ngược lại hắn lại tìm được Phu Khuê không cần vội lắm.
Điều duy nhất không khiến hắn phiền lòng là không có thú hoang hay thực vật biến dị nào đánh lén hắn cả, không lẽ là do chúng đã nhận ra hắn rất lợi hại?
Thấy trời sắp sáng, Đinh Hoan quyết định nếu không tìm thấy sẽ quay về An Hà trước, sau đó bảo Khúc Y chờ hắn thêm một ngày.
Đôi lúc là vậy, càng nôn nóng càng không được như ý nguyện.
Trong lúc Đinh Hoan đã nghĩ nếu một lát nữa vẫn không tìm được sẽ quay lại huyện An Hà, đột nhiên hắn tìm thấy một gốc Ba Dữu, mà còn là gốc Ba Dữu phát triển rất tốt.
Dưới ánh đèn pin, gốc Ba Dữu tựa như được bao bọc bên trong một tầng ánh sáng màu bạc, trông nó vô cùng đẹp mắt.
Đây chắc chắn không phải gốc Ba Dữu bình thường, mà là một gốc Ba Dữu biến dị gen. Chính là loại dược liệu biến dị gen mà hồi chiều Đinh Hoan nghe nói ở khách sạn.
Có dược liệu biến dị gen rồi thì Đinh Hoan không cần phải chế gen linh căn nữa, giá trị không hề tầm thường.
Đinh Hoan bước vài cái đã tới bên cạnh Ba Dữu. Nhưng hắn chưa kịp dùng tay ngắt thì một bóng đen đã lao ra.
Đinh Hoan đã cảnh giác từ đầu, ngay khi bóng đen nhào ra hắn đã tránh sang một bên ngay lập tức.
Cả đêm không gặp phải thú biến dị gen nào, bây giờ sắp quay về rồi lại gặp phải một con thú biến dị gen?
Sau khi vồ trượt Đinh Hoan, con thú biến dị gen kia đã gào lên một tiếng rất trầm thấp, sau đó nó lại vồ về phía hắn tiếp.
Đó là Bạch Diện Thô Vĩ Viên sao?
Tiếp theo Đinh Hoan đã xác định được nó không những là một con Bạch Diện Thô Vĩ Viên mà còn là Bạch Diện Thô Vĩ Viên biến dị.
Thậm chí nó không được coi là Bạch Diện Thô Vĩ Viên nữa, bởi vì trên mặt nó đã xuất hiện những sợi lông màu vàng nhạt.
Nếu Đinh Hoan không phải tu sĩ cấp một thì có lẽ hắn đã không nhìn ra được mấy sợi lông màu vàng nhạt kia.
Nửa đêm bị một con Bạch Diện Thô Vĩ Viên nhào vào người thực sự hơi đáng sợ, dù sao con khỉ này ngoài mặt trắng toát ra thì cả người đen nhánh, ai thấy cũng phát hoảng.
Còn Đinh Hoan thì rất hưng phấn, hắn sẽ không bỏ qua cho con Kim Diện Thô Vĩ Viên này.
Nếu nói trên Địa Cầu có một loài vật bách độc bất xâm, vậy thì đó chính là Kim Diện Thô Vĩ Viên này.
Ngay cả lửng mật, cầy mangut là hai loài động vật kháng độc cũng chưa chắc đã so được với Kim Diện Thô Vĩ Viên.
Nhưng lửng mật lại lợi hại hơn một chút về thần kinh kháng độc tố.
Mình có nên dùng gen kháng độc của lửng mật để dung hợp với gen kháng độc của Kim Diện Thô Vĩ Viên không?
Tuy nhiên Đinh Hoan đã bác bỏ suy nghĩ này ngay lập tức.
Bởi vì đây không phải Bạch Diện Thô Vĩ Viên bình thường, mà là Kim Diện Thô Vĩ Viên.
Vả lại từ khi hệ thống gen của hắn đã manh nha thành hình, hắn đã có một mục tiêu lớn riêng.
Đó là nếu hắn dung hợp đủ loại gen giúp đề cao tu vi, năng lực gen cũng tăng không ngừng thì liệu một ngày nào đó, hắn có thể tìm ra được bí mật của Thần Tiên không?
Hoặc không thì khi hắn trở thành tu sĩ gen cao cấp nhất, liệu hắn có phải dung hợp thêm một loại gen kỹ năng khác cao cấp hơn không?
Nếu là vậy, con đường tu luyện gen của hắn đã thất bại một nửa.
Liên tục tránh thoát hai lần tấn công của Kim Diện Thô Vĩ Viên, hình như nó đã bắt đầu tức giận, lông mao trên mặt dựng đứng. Nó gầm lên một tiếng, lần thứ ba nhào tới chỗ Đinh Hoan.
Một tay Đinh Hoan cầm dao nhỏ, tay còn lại mò vào túi đeo lưng lấy ra một bình thủy tinh.
Đèn thám hiểm đã bị hắn vứt sang một bên, lúc ném đã điều chỉnh góc độ để ánh đèn vẫn chiếu về phía này. Lại thêm bầu trời đã hơi sáng lên nên Đinh Hoan có thể nhìn thấy rất rõ.
Ở nơi như này, nếu hắn không thể nhìn thấy thì chỉ còn cách chạy trốn.
Khi Kim Diện Thô Vĩ Viên nhào tới trước mặt, cùng lúc đó Đinh Hoan đã xê chân, vung con dao nhỏ trong tay lên.
Đinh Hoan cảm giác con dao như đang chém vào một cục sắt rất cứng, thậm chí còn có phản lực tác dụng ngược.
Theo suy nghĩ ban đầu, Đinh Hoan định dùng một dao vừa rồi để làm Kim Diện Thô Vĩ Viên bị thương, sau đó sẽ nhanh tay dùng bình thủy tinh hứng lấy chút máu.