Chương 41: Nhắc Nhở

Chương 41: Nhắc Nhở

Khi Đinh Hoan rời khỏi huyện An Hà, vừa hay cửa phòng hộ đã chuẩn bị đống cửa.

Đinh Hoan tranh thủ tăng nhanh tốc độ, đạp mạnh xuống một điểm rồi lao ra khỏi cửa phòng hộ.

Một binh lính đứng gác bên cạnh cửa phòng hộ thấy Đinh Hoan ra ngoài thì vội kêu lên:

"Bây giờ ngươi ra ngoài làm gì, xung quanh đây không có nơi nào nghỉ chân. Mà ở đây lại là An Hà, không giống như những nơi khác đâu."

Ý của binh sĩ là, bên ngoài huyện An Hà có tất nhiều thú biến dị gen, không hề giống với những nơi khác. Ở đây, khả năng đụng phải thú biến dị gen rất lớn.

"Cảm ơn."

Đinh Hoan vẫy tay chào binh lính có lòng tốt nhắc nhở hắn, sau đó lại quay người rời đi nhanh chóng.

Binh sĩ thở dài, cần nhắc đã nhắc, bây giờ chỉ có mong Đinh Hoan tự cầu phúc mà thôi.

"Ngươi thở dài cái gì? Rất nhiều người muốn tìm chết, thêm một người cũng không nhiều lên được. Tên này vừa nhìn đã biến là người tới từ khu vực an toàn, chưa từng bị thú biến dị gen tấn công bao giờ."

Một đồng nghiệp của hắn ta nói.

"Ta không thở dài vì hắn, mà ta thở dài vì thói đời bây giờ. Chỉ mới trôi qua nửa thế kỷ mà thôi, tại sao chúng ta lại thành ra thế này?"

Đừng nói tới bậc cha anh bọn họ, ngay cả khi hắn ta còn rất nhỏ cũng không phải lo âu về an toàn sống chết bao giờ.

...

An Lạc nguy hiểm hơn Lạc Hà rất nhiều là do dãy núi Bắc Long cách huyện An Hà chưa tới mười cây số.

Sau khi Đinh Hoan rời hỏi huyện An Hà đã chạy một mạch, hắn mong có thể quay lại An Hà trước buổi sáng ngày mai, sau đó sẽ nghĩ cách có thể đi cùng Khúc Y tới Phổ Hải.

Chỉ cần tới được Phổ Hải, hắn sẽ có cách thuê được phòng thí nghiệm gen, sau đó luyện chế gen linh căn hệ Mộc cho Khúc Y.

Còn lý do tại sao Đinh Hoan dám chạy nhanh trên đường, chủ yếu là do thực lực của hắn đã tăng lên.

Nếu ngay cả tu sĩ gen cấp một cũng không thể tự vệ thì tình hình bên ngoài quá ác liệt.

Đinh Hoan đang nghĩ bản thân có thể tự bảo vệ được thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp, ngay sau đó, một bóng trắng phóng nhanh như chớp vào đầu hắn.

Đinh Hoan lắc người nhảy sang một bên mới miễn cưỡng tránh thoát được.

Đinh Hoan vừa bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh, hắn tranh thủ dừng chân lấy con dao nhỏ trong túi ra.

Mặc dù hắn đã tập trung chú ý mọi lúc, nhưng vẫn suýt bị cái bóng trắng kia đánh trúng.

Không để Đinh Hoan kịp đứng vững người, bóng trắng kia lại đánh về phía hắn, tốc độ còn nhanh hơn cả lần trước.

Lúc này Đinh Hoan tập trung toàn bộ tinh thần vào bóng trắng kia, ngay khi bóng trắng lao vọt về phía này, người hắn hơi ngửa ra sau, con dao nhỏ trong tay văng ra ngoài.

Một tiếng kêu thảm thiết bén nhẹn vang lên, Đinh Hoan nhìn thấy một cái bóng màu xám nhảy vào trong bụi cỏ, loáng cái đã không thấy đâu.

Tầm mắt hắn rời xuống cái bóng trắng kia, đó là một con thú biến dị gen. Thoạt nhìn về ngoài hơi giống báo, nhưng Đinh Hoan chắc chắn nó không phải báo.

Không phải do màu sắc, bởi vì sau khi biến dị gen, loài báo màu trắng cũng từng xuất hiện rồi.

Con thú biến dị gen đã bị hắn giết chết này có lẽ là linh miêu.

Đúng là một con súc sinh đáng sợ, tầm mắt của Đinh Hoan liếc sang nơi cái bóng màu xám vừa chạy trốn, lòng vẫn thấy sợ hãi.

Không phải sợ vì chuyện linh miêu suýt thì đánh lén thành công, mà là kế sách của linh miêu khiến hắn nổi gai ốc.

Một con súc vật lại biết cách sử dụng kế, chẳng trách từng có một thôn làng bị thú biến dị gen xóa sổ.

Nếu hắn không phải tu sĩ gen cấp một, hay nói cách khác, nếu thực lực bây giờ của hắn vẫn như hồi mới tới núi Thiên Lạc thì bây giờ hắn đã chết rồi.

Khi linh miêu trắng đột nhiên đánh lén, do hắn là tu sĩ gen cấp một nên mới ngửa người vung dao. Nếu không hắn chỉ còn cách nghiêng người né tránh.

Đó là tình huống phải hắn nghiêng người trốn, nếu không hắn sẽ bị giết chết.

Chỉ cần hạy chạy sang bên cạnh thì chắc chắn sẽ rơi vào miệng con linh miêu màu xám đang mai phục gần đó.

Linh miêu màu xám thấy hắn đã giết chết đồng loại của mình, bấy giờ nó đoán chắc bản thân không phải đối thủ của hắn nên rất quyết đoán xoay người bỏ chạy.

Với sự hiểu biết vì loài thú biến đổi gen này, Đinh Hoan khẳng định con linh miêu vừa trốn kia sẽ còn đánh lén hắn tiếp.

Mặc kệ việc có bị linh miêu trả thù hay không, Đinh Hoan không quan tâm. Hắn không cất dao nhỏ vào balo mà cầm trong tay. Hắn tiếp tục đi vào núi Bắc Long, tốc độ đã chậm hơn một chút.

Binh sĩ không nói dối hắn, bên ngoài An Hà nguy hiểm hơn gấp mười lần thành phố Lạc Hà.

Trên đường đi Đinh Hoan lại bị thú biến dị gen tấn công thêm vài lần, mặc dù chúng chỉ là thú biến dị gen bình thường nhưng cũng đủ lộ rõ núi Bắc Long là nơi rất nguy hiểm.

Song uy hiếp của thú biến dị gen tới con người vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện hết. Kiếp trước khi mắt hắn vừa phục hồi lại đã bị Liên Minh Gen dẫn vào vũ trụ rộng lớn.

Tất nhiên Liên Minh Gen dẫn theo hắn là để tìm một tinh cầu có sự sống mới, đồng thời cũng muốn làm thí nghiệm gen.

Một tiếng sau Đinh Hoan mới đi tới chân núi Bắc Long. Trên đường đi hắn đã giết ít nhất bảy con thú biến dị gen, con mạnh nhất chính là lợn rừng biến dị.

Nếu không bằng chặng đường này, Đinh Hoan chỉ mấy có mười mấy phút là có thể đi tới nơi.