Chương 43: Chạy Trốn
Chỉ sau một lần giao đấu, Đinh Hoan nhận ra suy nghĩ của mình quá hoang đường. Hiện tại hắn không thể đánh thắng được con Kim Diện Thô Vĩ Viên biến dị này.
Mấy con thú biến dị gen hắn từng gặp đều vô cùng nhỏ bé so với Kim Diện Thô Vĩ Viên.
Chẳng trách bên ngoài huyện An Hà lại nguy hiểm như thế, ngay cả thôn làng nằm bên ngoài huyện An Hà cũng chết hơn nửa thôn dân trong miệng thú biến dị gen.
Có sự tồn tại của con thú biến dị gen đáng sợ này, dường như mọi chuyện trở nên rất bình thường.
Dù sao hắn cũng là một tu sĩ gen cấp một, lại có nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Thế nhưng hắn vẫn không thể giải quyết được Kim Diện Thô Vĩ Viên biến dị.
Có vẻ con Kim Diện Thô Vĩ Viên này cũng là thú biến dị cấp một, nhưng do hắn vừa tiến vào hàng ngũ tu sĩ gen cấp một nên sức mạnh mới kém xa con Kim Diện Thô Vĩ Viên này.
Đinh Hoan thở hắt ra, mắt nhìn chằm chằm vào Kim Diện Thô Vĩ Viên. Lúc này trời dần hửng sáng, hắn đã có thể nhìn rõ được vẻ hung ác trong đôi mắt Kim Diện Thô Vĩ Viên.
Dù thế nào hắn cũng phải lấy được gen kháng độc trong người Kim Diện Thô Vĩ Viên.
Cơ hội như này rất hiếm gặp.
Cho dù một dao vừa rồi không thể làm Kim Diện Thô Vĩ Viên bị thương, nhưng cũng đủ khiến một vết máu thấm ra ngoài.
Kim Diện Thô Vĩ Viên tức giận, lần này nó không nhào về phía Đinh Hoan nữa mà nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần Đinh Hoan làm lộ ra một chút sơ hở thôi là nó sẽ lao vào ngay.
Đinh Hoan cất bình thủy tinh vào túi, cẩn thận lùi tới bên cạnh Ba Dữu.
Gốc Ba Dữu biến dị gen này là đồ tốt, Đinh Hoan đoán Kim Diện Thô Vĩ Viên cần dùng tới Ba Dữu biến dị gen nên mới canh gác ở nơi này.
Kim Diện Thô Vĩ Viên nhìn hắn chằm chằm, khi thấy Đinh Hoan lùi tới gần Ba Dữu, nó lại gầm lên, ánh sáng hung ác trong mắt trở nên thầm trầm.
Tay Đinh Hoan lần tới gần Ba Dữu, nhổ mạnh lên, Ba Dữu bị Đinh Hoan nhổ đứt một đoạn.
Hành động này của hắn đã hoàn toàn chọc giận Kim Diện Thô Vĩ Viên, nó không thèm chờ cơ hội nữa mà xông thẳng về phía hắn.
Rút kinh nghiệm hai lần trước vồ không thành công, lần này Kim Diện Thô Vĩ Viên không nhảy vọt lên vồ nữa.
Hành động của nó hoàn toàn nằm trong dự tính của Đinh Hoan, khi Kim Diện Thô Vĩ Viên nhào tới gần, eo ếch của hắn đã xoay sang, vung con dao nhỏ lên chém mạnh xuống.
Nhưng lần này góc độ né tránh của Đinh Hoan không đủ, sau khi đâm mạnh con dao nhỏ xuống, hắn đã bị Kim Diện Thô Vĩ Viên đâm mạnh vào sườn.
Lực va rất mạnh truyền tới, Đinh Hoan không thể khống chế cơ thể văng mạnh ra bên ngoài. Hắn nghi ngờ mình đã bị gãy mất một cây xương vè.
Cùng lúc đó, khi Đinh Hoan bị đánh văng ra thì Kim Diện Thô Vĩ Viên cũng hét thảm thiết. Hồi nãy Đinh Hoan đã chém đứt đoạn cái đuôi của Kim Diện Thô Vĩ Viên.
Đinh Hoan chưa kịp ngã xuống đất đã cảm giác phía sau lưng xuất hiện một luồng khí đang lao vọt tới. Hắn vội vung khủy tay ra sau.
Cảm giác đau đớn truyền tới, Đinh Hoan nhìn thấy một cái bóng xám đang vội vàng chạy trốn.
Đinh Hoan sợ toát mồ hôi, hắn quên khuấy mất con linh miêu màu xám này. Nó rất thù dai, không những thế còn rất kiên nhẫn.
Hồi nãy nếu hắn dự đoán sai, không vung củi chỏ lên thì hắn đã bị con linh miêu xám kia đánh bị thương nặng rồi.
Con linh miêu xám thấy tấn công không thành đã vội vàng bỏ chạy rất dứt khoát.
Đinh Hoan không có thời gian để ý tới nó, không đợi Kim Diện Thô Vĩ xoay người lại tìm hắn đánh tiếp, hắn cố nén cơn đau cầm nửa đoạn đuôi bị cắt của nó lên chạy trốn như điên.
Kim Diện Thô Vũ Viên đuổi theo phía sau Đinh Hoan, hiển nhiên nó đã bị hành động của hắn chọc giận hoàn toàn.
Hiện giờ trời đã sáng rõ, ít nhất đủ để Đinh Hoan nhìn thấy rõ đường đi.
Một vài con yêu thú biến dị gen xung quanh cảm giác được uy thế của Kim Diện Thô Vĩ Viên nên đã nhao nhao chạy trốn khắp nơi trong lúc Đinh Hoan cũng đang chạy trốn.
Tốc độ của Kim Diện Thô Vĩ Viên rất nhanh và linh hoạt.
Đinh Hoan không yếu, tu sĩ gen cấp một lại còn biết lợi dụng địa hình xung quanh để chạy trốn.
Do phải lợi dụng địa hình để chạy trốn nên khi Đinh Hoan chạy ra khỏi núi Bắc Long đã hơn tám giờ sáng.
Vào lúc này, cả người hắn đều bị mấy cành cây có gai xé rách tươm.
Chỗ tốt duy nhất là Kim Diện Thô Vĩ viên không đuổi theo ra tận bên ngoài.
Đinh Hoan dừng lại há hốc miệng thở phì phò, kiểm tra cơ thể lại lần nữa, may mà xương sườn chưa gãy hẳn.
Chỉ có sau cùi chỏ hồi nãy vung ngược ra sau va chạm vào miệng linh miêu khiến cùi chỏ bị thương.
Nghỉ ngơi khoảng vài phút xong, bấy giờ hắn mới bọc kín nửa đoạn đuôi bị đứt lại.
Chuyến đi tìm kiếm rắn mối lửa, không ngờ lại tìm thấy Kim Diện Vô Vĩ Viên ngoài dự tính.
Nói về giá trị, Đinh HOan cảm thấy Kim Diện Vô Vĩ Viên cao hơn nhiều so với rắn mối lửa.
Chỉ cần hắn có thể luyện chế ra thuốc biến đổi gen kháng độc từ Kim Diện Thô Vĩ Viên, sau này dung hợp hắn không khác nào một kẻ vạn độc bất xâm cả.
Đinh Hoan nhớ Châu Á có một công ty gọi là công ty Gen Thông Hoa, bọn họ là người đã nghiên cứu ra được thuốc biến đổi gen Phi Linh.
Công ty này đã tuyên truyền là gen Phi Linh có thể kháng lại tất cả độc tố.
Nhưng Đinh Hoan chắc chắn gen Phi Linh vẫn bị hạn chế rất nhiều, không thể kháng lại mọi độc tố được.
Ngay cả khi bọn họ dung hợp với gen kháng độc của lửng mật cũng chưa chắc làm ra được loại gen kháng mọi độc tố.
Bởi vì hắn cho rằng, người có thể làm ra được loại gen này chỉ có mình Đinh Hoan hắn.
Không những thế, hắn muốn nghiên cứu ra cả thuốc biến đổi gen kháng độc loại siêu việt từ Kim Diện Thô Vĩ Viên biến dị. Chỉ dựa vào việc này thôi đâu ai có thể so được?
Cũng có thể người viết cuốn da cũng làm được, nhưng chắc hẳn người đó chẳng cần phải đi nghiên cứu những loại thuốc biến đổi gen này nữa rồi.
Chỉ cần hắn không mang loại thuốc biến đổi gen này ra ngoài thì sẽ không có ai có năng lực giống như hắn.