Chương 38: Đôi Mắt

Chương 38: Đôi Mắt

Sau khi truyền thụ cho đám Cảnh Thiên Hành xong, Đinh Hoan quyết định rời khỏi thành phố Hà Lạc để đi tìm Thằn lằn lửa.

Song với với năng lực tái sinh mạnh mẽ, thằn lằn lửa còn được xem là sinh vật có cơ thể dẻo dai nhất trên mặt đất.

Nhưng nó có một khuyết điểm trí mạng là phần cơ thể mọc ra không thể giống nguyên trạng.

Bất quá đây không phải vấn đề với Đinh Hoan, hắn chẳng những có thể dung hợp gen mà còn cải thiện được khuyết điểm gen.

Dù năng lực tái tạo cơ thể của thằn lằn lửa hoàn mỹ thì Đinh Hoan cũng phải kiểm tra nhiều lần chứ không phục chế ngay, hắn còn tính đi tìm gen phục chế cơ thể của cây xương rồng biến dị hoặc cây lan đuốc* biến dị nữa.

*Đây là loại cây thân cỏ, gần như không thân, mang nhiều lá. Cây lan đuốc có thân giả, được tạo bởi các lá chụm lại với nhau theo dạng hoa thị nằm sát gốc, có màu xanh lâu năm, cây sống phụ sinh. Có lá hình lưỡi dài, đầu hơi nhọn, mép nguyên, màu xanh bóng, nhẵn ở hai mặt lá.

Hai loại này có thể được xưng là bất tổn chi vương, chỉ cần dung hợp với gen của thằn lằn lửa, thông qua quá trình cải tạo của hắn, tuyệt đối sẽ trở thành bộ gen hoàn mỹ.

Thằn lằn lửa hay còn gọi là Hỏa Vinh Nguyên, nghe đồn có một ít huyết mạch của rồng nên còn được gọi là hỏa long.

Có đúng thế không thì Đinh Hoan không rõ, nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc Đinh Hoan sẽ phục chế gen của nó.

Hiện tại thằn lằn lửa không hiếm nhưng chỉ tụ tập ở vài vị trí cụ thể tại Trung Âu hoặc Nam Âu.

Rất khó tìm được thằn lằn lửa ở thành phố Hà Lạc, đi về phía nam thì dễ tìm hơn.

Lần này Đinh Hoan tính tới thành phố Lữ Giang ở phía nam.

Vì không có nhiều tiền nên trước khi đi Đinh Hoan đã vay vài ngàn từ Cảnh Thiên Hành.

Cho nên hắn không tính đi máy bay hay thuê xe riêng mà đi xe lửa.

Kỳ thật vẫn có thể đi máy bay nhưng Đinh Hoan không muốn, hiện tại hung thú phi hành đầy ra, đi máy bay coi vậy mà rất nguy hiểm.

Xe lửa đi khá chậm, chỉ có thể đi ban ngày, ban đêm thì ngừng, độ an toàn cũng không cao.

Đinh Hoan chọn xe lửa, chuyến đi của hắn cũng khá bình yên, cứ thế mà dừng lại ở trạm của huyện An Hà.

Vì để không làm chậm trễ quá trình tu luyện của mình, khi tới nơi, hắn quyết định nghỉ ngơi một đêm trước.

An Hà nằm trên một ngọn núi, tứ phía đều là núi.

Ngọn núi lớn nhất tại An Hà là Bắc Long sơn, tuy kém xa mười dãy núi lớn trong nước nhưng bán kính cũng đến hai ba trăm dặm, hình thế lại cực kỳ hiểm trở.

Trước khi địa cầu biến dị, An Hà được xem là một trong những huyện thành nghèo khó nhất, nhưng sau đó vì cách xa rừng nên các thôn dân bị hung thú phá mất chỗ ở xung quanh bèn kéo tới đây định cư.

Dù chỉ là huyện nhưng do nằm giữa rừng, dễ bị hung thu tập kích mà phòng hộ của nó chẳng kém Lạc Hà là bao.

Xung quanh An Hà có rất nhiều dãy núi hiểm trở, sau biến dị thì xuất hiện vô số dược liệu quý hiếm cùng các dược liệu biến dị mà con người dùng được.

Việc này thu hút rất nhiều võ giả và tu sĩ gen tới.

Người tới càng nhiều, An Hà càng náo nhiệt.

Sau khi tới nơi, Đinh Hoan phải đi vài khách sạn mới tìm được phòng.

Ban đầu huyện An Hà không lớn, nhưng vì nơi này có dược liệu hiếm nên dân du lịch tới nhiều, từ đó kinh tế cũng dần phát triển hơn.

Cơ mà cung vẫn không đủ cầu a.

Khách sạn Dịch Lan là chỗ thứ mười một Đinh Hoan tới thuê phòng sau mười khách sạn hết chỗ, nếu nơi này vẫn từ chối, chắc Đinh Hoan phải ngủ ngoài đường mất.

"Hết phòng rồi."

Đinh Hoan vừa tới cửa, còn chưa mở miệng hỏi thì tiểu cô nương đứng quầy đã cười tủm tỉm nói.

Hiểm nhiên, cô gái đã gặp tình huống này nhiều lần, cũng đoán được Đinh Hoan tới làm gì.

Đinh Hoan thật sự bất đắc dĩ, hắn chuẩn bị quay người rời đi thì một thanh âm truyền đến từ sau lưng:

“Tiểu Phí, ta tính ngày mai rời khỏi An Hà đi tới Phổ Hải du ngoạn, ngươi đi cùng không?”

Nghe được thanh âm này, cả người Đinh Hoan như bị điện giật, hắn đứng chết trân tại chỗ, thanh âm này vô số lần lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.

Hôm nay, cuối cùng hắn cũng nghe được ngoài đời

"Vì sao lại chặt chân, còn móc mắt hắn nữa, hắn còn trẻ như vậy a. . . .”

"Sau khi ta chết xin hiến cặp mắt cho hắn, hắn còn trẻ quá, để hắn cùng đôi mắt này đi ngắm nhìn sự tươi đẹp của thế giới đi. . . .”

Cô gái ấy chỉ nói với hắn hai câu, không, có lẽ không phải nói với hắn, cô gái ấy nhìn thấy bản thân mình từ Đinh Hoan.

Cô ấy gặp được một người mệnh khổ giống mình, cũng cảm nhận được sự đau khổ và bất lực từ sâu trong lòng. . . .

Vì vậy mà cô gái ký thác ước vọng cho Đinh Hoan, hy vọng Đinh Hoan có thể sống sót, mang theo đôi mắt của cô mà sống sót.

Hai câu này vô số lần vang lên trong đầu Đinh Hoan, Đinh Hoan cũng vô số lần tự tưởng tượng ra hình dáng của cô gái ấy trong đầu.