Chương 39: Khúc Y
Hắn chưa thấy gặp cô, nhưng cô lại trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn, người xa lạ quen thuộc nhất.
Mỗi lần nghĩ đến cái chết đầy sự thống khổ và giãy dụa, thanh âm tuyệt vọng của cô, Đinh Hoan chỉ hận bản thân không đủ khả năng phá hủy phòng thí nghiệm kia, tiêu diệt Liên Minh Gen.
Hắn làm vậy không vì hắn, không có Liên Minh Gen hắn chết là cái chắc, nhưng cô gái hiến mắt cho hắn là vô tội a.
Một phòng thí nghiệm hy sinh người vô tội, chết vạn lần không đủ.
Nhưng dù đã trở thành tu sĩ gen cấp bốn thì việc hắn có thể quay lại Địa Cầu cũng là điều vô cùng xa hoa.
Đinh Hoan không dám quay người, vành mắt hắn có chút đỏ.
Hơn hai trăm năm, thanh âm này vẫn rõ ràng như thế, so với giọng nói khàn khàn tuyệt vọng ở kiếp trước, nay lại càng nhiều khát vọng và hy vọng hơn.
Đinh Hoan chậm rãi xoay người, trong mắt là hai cô gái đang trò chuyện.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Đinh Hoan, cô gái vừa cất tiếng bèn xoay người lại.
Thấy Đinh Hoan ngẩn người nhìn mình, nữ hài hơi đỏ mặt, nhẹ gật đầu với Đinh Hoan rồi dời mắt đi.
Là cô, hắn không nghe lầm, tuyệt đối là cô.
Đôi mắt sáng người không vương bụi trần, Đinh Hoan biết hắn không nhận nhầm người. s
Đúng thế, hắn đã vô số lần tượng tượng ra hình dáng của cô, hẳn sẽ trong veo, nhẹ nhàng như một dòng suối.
Luận tướng mạo, cô hẳn kém xa những mỹ nữ hắn từng gặp.
Dung nhan không phải dạng tuyệt thế khuynh thành nhưng khuôn mặt sạch sẽ thanh
tú, khiến Đinh Hoan cảm thấy câu nói: Thanh thúy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức* là dành cho cô.
*hoa sen mọc từ nước, tự nhiên không cần trang điểm
Trong mắt Đinh Hoan, đôi mắt kia tinh khiết tới cực cùng, là thứ xinh đẹp nhất trên đời.
Cô là hóa thân của thiên sứ, không nữ nhân nào so được với cô.
Vậy mà Liên Minh Gen lại thí nghiệm lên cô, ngọn lửa phẫn nộ của Đinh Hoan lần nữa được thổi bùng.
Đinh Hoan nhìn bóng lưng dần xa của cô gái, hắn vuốt khóe mắt hơi đau, thì thào nói:
"Có lẽ chúng ta là cùng một loại người."
Giống như khi hắn thấy thảm trạng của hắn, hắn có thể cảm nhận được sự bi thương xuất phát từ tận đáy lòng của mình.
Khi ấy hắn thật sự không ngờ cô tốt bụng như vậy, tốt tới mức cảm thông được sự đau khổ của người khác dù bản thân cũng đang lâm vào hiểm cảnh.
Lúc Khúc Y đi đến cửa thang máy, cô nhịn không được vẫn quay đầu lại nhìn Đinh Hoan một chút, cô cảm thấy Đinh Hoan có chút kỳ quái.
"Người này bị làm sao vậy?"
Cô gái đi cùng Khúc Y cũng thấy Đinh Hoan khác thường, bèn nhịn không được mà hỏi một câu.
Khúc Y lắc đầu, cô không biết Đinh Hoan bị gì.
Thời điểm cô ấn phím thang máy, cuối cùng Đinh Hoan cũng phục hồi tinh thần, bước nhanh về phía Khúc Y.
"Ngươi có sao không?"
Khúc Y hỏi.
Cô một mực quan sát Đinh Hoan, bởi vì từ lúc Đinh Hoan nhìn cô, hắn vẫn chưa rời mắt đi lúc nào.
Đôi mắt Đinh Hoan phím hồng, cứ như đang rất kích động vậy.
“Ta có thể biết tên ngươi không?"
Ngữ khí Đinh Hoan có hơi run.
Khúc Y cười cười:
"Ta tên Khúc Y."
Cửa thang máy mở ra, Khúc Y đi vào trong, cô gái không tính hỏi thăm tên của Đinh Hoan.
Lúc còn học đại học, cô cũng gặp nhiều tình cảnh này rồi.
"Y Y, đây là người ái mộ ngươi à?"
Sau khi cửa thang máy đóng lại, bạn của Khúc Y trêu ghẹo hỏi.
Khúc Y cười cười, không nói gì.
Cô không tính yêu đương, nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi cô.
Nói thật, vừa rồi cô không thấy sự ái mộ trong mắt Đinh Hoan.
Điều khiến cô khó hiểu là ánh mắt đó như gặp lại bằng hữu cũ vậy, sự kích động trong ánh mắt của Đinh Hoan làm cô phải đắn đó.
Loại cảm giác này hết sức quái dị, cô không khỏi hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Cửa thang máy vừa mới đóng lại, lần nữa lại mở ra.
Khúc Y và cô bạn thấy Đinh Hoan đứng bên ngoài thì đứng nép qua một bên.
Đinh Hoan không đi vào thang máy màn khẽ khom người về phía Khúc Y:
"Khúc Y, cám ơn ngươi, ta tên Đinh Hoan."
Cám ơn cô?
Khúc Y ngớ người nhìn Đinh Hoan, vì sao đối phương phải cám ơn cô?
Cô cố gắng suy nghĩ nhưng không nhớ được hai người từng gặp nhau lúc nào.
"Có thể cho ta xin cách liên lạc của ngươi không?"
Đinh Hoan nói tiếp.
Không đợi Khúc Y nói chuyện, cô gái bên cạnh Khúc Y bèn đáp thay:
"Thật có lỗi a, không thể cho. . . ."
Cửa thang máy lần nữa đóng lại, Đinh Hoan không giữ thang máy nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải có được phương thức liên lạc với Khúc Y.
Nếu hắn đã sống lại, tuyệt đối không để Khúc Y lần nữa lọt vào tay Liên Minh Gen.
Khách sạn này không còn phòng, Đinh Hoan đi tới ghế sô pha của khách sạn, ngồi xuống.
Hết phòng cũng không sao, chỉ cần khách sạn chịu cho hắn ở lại, hắn vẫn có cách tu luyện.
Ban đầu, Đinh Hoan dự định nếu khách sạn cho người đuổi hắn đi, hắn sẽ chủ động trả một ít tiền.
Nhưng khiến Đinh Hoan bất ngờ là chẳng ai thèm để ý hắn cả.
Có lẽ lễ tân cũng gặp không ít trường hợp thế này rồi.