Chương 37: Cơ Sở Trường Quyền
"Đi thôi, giờ ta đi ngay đây."
Đinh Hoan vội nói.
Hắn hơi áy náy một chút, đã dẫn dắt ba người mà chỉ bỏ ra chút công sức vào hai ngày đầu tiên, còn lại hơn nửa tháng đa phần đều thả cửa cho bọn họ tự học.
Đi vào giảng đường cùng Cảnh Thiên Hành, từ xa Đinh Hoan đã nhìn thấy khí sắc và tinh thần của ba người Phương Sùng khác hẳn nửa tháng trước.
"Thầy Đinh."
Thấy Đinh Hoan đã tới, ba người Phương Sùng vội vã đứng dậy.
So với lần trước thì bây giờ ba người họ đã thực sự coi Đinh Hoan là thần tiên. Mới hơn hai mươi ngày mà bọn họ đã cảm thấy mình như vừa lột xác vậy.
Hiện tại cả ba người đều mừng thầm vì chọn ở lại học viện Vũ Giang. Trước đó bọn họ đâu ngờ mình lại tiến bộ lớn tới vậy?
Nếu có thể gặp được một người thầy tốt, tiến bộ một cách vượt bậc như này, tương lai họ không thi đỗ vào mười học viện lớn Lam Tinh thì chỉ có thể nói rằng bọn họ quá kém cỏi.
"Nhìn có vẻ các ngươi đã tu luyện rất tốt."
Đinh Hoan vừa nhìn đã biết nếu ba người bọn họ cứ tiếp tục tu luyện thì khoảng ba tháng sau, họ sẽ có cơ hội bước vào hàng ngũ tu sĩ gen cấp một.
"Thầy Đinh, bây giờ ta cảm thấy cả người tràn trề sức mạnh, đi một bước cũng dài mười mấy mét."
Phương Sùng nói về cảm giác của mình.
"Ta cũng thế, tuy rằng khoa trương như của Phương Sùng nhưng ta có thể cảm giác được sức mạnh và tốc độ đã tăng lên rất nhanh."
Lúc nói chuyện, Lý Uyển Nhiên còn siết chặt nắm đấm.
Cô ấy có linh cảm, nếu cứ tiếp tục thì cô ấy có thể đỗ vào mười học viện lớn Lam Tinh thật.
Mười học viện lớn ở Lam Tinh, cô ấy mà thi đỗ thì đừng nói là khiến cả nhà điên cuồng, mà ngay cả toàn bộ thành phố Hà Lạc này cũng trở nên nổi tiếng.
Lữ Tử kích động nói:
"Thầy ơi, bây giờ ta đã có thể tu luyện minh tưởng gen, thức cả đêm không ngủ vẫn cảm thấy tinh thần sáng láng."
"Đúng thế, đúng thế..."
Phương Sùng và Lý Uyển Nhiên vội phụ họa theo.
Đinh Hoan nghe họ nói xong cũng có cảm giác thành tựu. Hóa ra hắn đã tu luyện minh tưởng gen, mà cách thức tu luyện này lại không thể thay thế giấc ngủ hoàn toàn được.
Lời của Lữ Tử đã nói rõ minh tưởng gen mà hắn đã sửa đổi mạnh hơn minh tưởng gen ban đầu rất nhiều, thậm chí còn gần với Lạc Thức Kinh.
"Thầy Đinh, ta cảm thấy công pháp gen chúng ta đang tu luyện quá nghịch thiên, gọi là minh tưởng gen có hơi hạ thấp nó quá."
Phương Sùng nói lời trong lòng ra ngoài.
Liên Minh Gen và rất nhiều kẻ mạnh đều có công pháp tu luyện gen, nhưng hắn ta nghĩ tất cả những công pháp đã kém xa so với minh tưởng gen mà Đinh Hoan đã dạy.
Đinh Hoan nghe xong cũng giật mình, đúng thực không nên gọi là minh tưởng gen được, bởi vì hắn đã sửa lại rồi.
Nghĩ một lát Đinh Hoan mới nói:
"Vậy gọi là bí pháp tu luyện gen Thiên Lạc đi."
"Cái tên này rất được, bao gồm luôn cả núi Thiên Lạc vào trong."
Cảnh Thiên Hành là người nói đầu tiên.
Đinh Hoan chỉ cười chứ không giải thích, Thiên Lạc này không phải Thiên Lạc trong núi Thiên Lạc, mà nó nói về mạch trong thân thể và Lạc Thức Kinh.
"Bí quyết tu luyện gen Thiên Lạc, tên của công pháp tu luyện nghe thật cao cấp."
Phương Sùng nói.
"Nếu đã có cái tên nghe rất kêu rồi thì bây giờ không bàn về công pháp nữa, tiếp theo ta sẽ dạy các ngươi về Võ đạo. Nhớ kỹ, hôm nay là lần dạy cuối cùng của ta, ta chỉ dạy duy nhất cả ngày hôm nay thôi, còn lại các ngươi sẽ phải tự tu luyện."
Đinh Hoan không muốn tốn thời gian thêm nữa, sau hôm nay hắn định rời khỏi học viện Vũ Giang một thời gian, chủ yếu là muốn đi tìm rắn mối lửa.
Với thực lực bây giờ của hắn, tự bảo vệ bản thân không khó.
Vả lại bây giờ hắn đã có gen linh căn, thậm chí đã trở thành một tu sĩ gen cấp một, thực lực tăng thêm một bậc.
Ngày nào cũng tu luyện Lạc Thức Kinh, thực lực đang chậm rãi tăng lên. Từ đó hắn bắt đầu suy xét tới gen kỹ năng.
Gen phục hồi thương tích là loại quan trọng nhất.
Ba sinh viên bao gồm cả Cảnh Thiên Hành đều biết tính của Đinh Hoan.
Đừng nghĩ ngày nào bốn người họ cũng lên giảng đường nên thực lực mới tăng nhanh như vậy.
Thực ra Cảnh Thiên Hành chỉ mang cái danh thầy dẫn đội bề ngoài mà thôi, bốn người bọn họ tới đây rồi không giảng bài cũng không nghe giảng, mà chỉ làm duy nhất một việc là đóng cửa phòng học, sau đó tu luyện bí quyết gen Thiên Lạc.
Vì vậy khi nghe thấy Đinh Hoan nói rằng chỉ dạy một ngày, còn lại sẽ do bọn họ tự tu luyện, thậm chí đây còn là lần dạy cuối cùng. Cả bọn không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ bỏ qua mất đoạn quan trọng.
Cảnh Thiên Hành không còn gì để nói, dù sao Đinh Hoan cũng là một Đạo viên huấn luyện cho cuộc sát hạch tuyển sinh của mười học viện lớn ở Lam Tinh, nhưng tính ra hắn đã dạy được bao lần?
Nói đúng hơn là tới bốn lần, nhưng cộng cả hôm nay mới chỉ dạy hai lần.
Mới hai lần đã nói hôm nay sẽ dạy lần cuối, có người thầy nào vô trách nhiệm vậy không hả?
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tập trung nghe giảng của mấy người Phương Sùng, Cảnh Thiên Hành vội dừng suy nghĩ vẩn vơ, nghiêm túc nghe giảng.
Hắn ta cũng muốn nghe giảng, phỉ nhổ thì phì nhổ chứ học thì vẫn học.
"Ta muốn dạy cho mọi người một loại gọi là Cơ Sở Trường Quyền. Bây giờ mọi người hãy đi theo ta tới sân luyện võ."
Đinh Hoan không định dạy họ loại kỹ năng võ nghệ gì quá cao siêu.
Cơ Sở Trường Quyền là loại võ được lưu truyền lắng đọng lại theo thời gian ở đại lục Trường Dịch, chiêu nào cũng đều chứa đựng tinh hoa đã được mài giũa lâu năm.
Chỉ khi học được Cơ Sở Trường Quyền, nắm vững được tinh túy bên trong thì mới có thể suy một ra ba khi học những kỹ năng võ nghệ khác.
Mà Cơ Sở Trường Quyền phải tu luyện với nội khí trong cơ thể, đó cũng là lý do tại sao Đinh Hoan lại dạy bọn họ tu luyện cảm ứng nội khí trước.