Chương 32: Thử Nghiệm
Ba người còn lại hiển nhiên đã có quyết định, sẽ không có ai nói đổi ý.
Đinh Hoan lấy ba ống thuốc thử nghiệm trong túi xách ra, nói:
"Đây là thuốc kiểm tra thử nghiệm, mọi người uống hết nó đi để ta kiểm tra thể chất của mọi người trước đã."
Sắc mặt Cảnh Thiên Hành thay đổi, tranh thủ kéo Đinh Hoan sang một bên.
Hắn ta quá quen với ống thuốc thử nghiệm này, bởi vì nó xuất xứ từ phòng thí nghiệm gen của học viện Vũ Giang. Điều này chứng tỏ ba ống thuốc thử nghiệm mà Đinh Hoan nói chính là thuốc biến đổi gen.
Thuốc biến đổi gen không thể uống bừa được, đừng nói là người bình thường, ngay cả cơ thể đã biến dị gen khi dung hợp một loại dược dịch gen mới tinh cũng vô cùng nguy hiểm.
Đã vậy đây còn là thuốc biến đổi gen chưa có bao bì gì, Cảnh Thiên Hành nhắm mắt cũng biết đó là thuốc do Đinh Hoan tự chế ra.
Không chỉ mình Cảnh Thiên Hành, ba sinh viên khác cũng phải quay sang nhìn nhau. Bọn họ chợt phát hiện thầy Đinh hơi cứng rắn quá mức, thuốc biến đổi gen sao có thể dung hợp bừa bãi được?
Đinh Hoan mỉm cười:
"Mọi người yên tâm, đây chỉ là loại thuốc thử nghiệm, tới lúc đó ta cần phải dựa theo thể chất của từng người để sắp xếp riêng từng nội dung huấn luyện."
Thuốc thử nghiệm thực chất là thuốc biến đổi gen, lý do Đinh Hoan phải nói lập lờ nước đôi như vậy là vì hiện giờ đa phần mọi người đều tỏ ra e ngại với những loại thuốc biến đổi gen mới.
Mà đây còn là lúc gen Nại Lực chưa phát nổ, chờ mấy tháng nữa gen Nại Lực phát nổ thì mọi người sẽ càng không dám dính vào các loại thuốc biến đổi gen mới.
"Để ta uống, ta tin thầy Đinh."
Phương Sùng là người đầu tiên ống thuốc thử nghiệm lên uống một hơi cạn sạch.
Thấy Phương Sùng đã uống, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử cũng thay phiên nhau uống theo.
Cảnh Thiên Hành câm nín, đúng là sinh viên không hiểu chuyện.
Nếu để người lớn trong nhà biết, chắc chắn sẽ không cho họ uống, thậm chí còn tới tận trường làm loạn.
Đinh Hoan không quan tâm lắm, bởi vì thực chất ngày xưa chính hắn cũng không dám uống loại thuốc biến đổi gen thử nghiệm này.
Từ khi có được cuốn da, có được lượng lớn tri thức về gen thuộc tính và gen thử nghiệm, rồi hắn mới dám bỏ ra dùng.
"Thầy Cảnh, chỗ này vẫn còn một ống thuốc thử nghiệm, ngươi có muốn uống luôn không?"
Đinh Hoan mỉm cười tủm tỉm nhìn Cảnh Thiên Hành.
Hoàng Thành Vĩ không tới nên thuốc thử nghiệm của hắn mới dư ra.
Cảnh Thiên Hành xua tay nói: "Ta là thầy, ta không cần."
"Thầy Đinh, ta cảm thấy trong cơ thể nóng rực như có lửa nóng bỏng chảy qua vậy, hiện tại đã đỡ hơn chút rồi."
Lý Uyển Nhiên là người nói đầu tiên.
Đinh Hoan giật mình, nếu Lý Uyển Nhiên mà dung hợp được gen linh căn thì hẳn sẽ là thuộc tính hỏa.
Gen thử nghiệm không những có thể kiểm tra ra phương hướng dung hợp gen, mà còn có thể đo được khuynh hướng của thuộc tính.
Nếu cho hắn thêm thời gian nghiên cứu, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ chế ra được thuốc biến đổi gen thuộc tính linh căn, còn là loại không cần dùng tới Luân Hồi Chi Huyết.
"Còn ta lại cảm thấy trong đầu như có tiếng kim loại, sau đó lại biến mất ngay."
Lữ Tử nói.
"Không có cảm giác gì cả, mát như uống nước đá mà thôi. Thầy ơi, thuốc thử nghiệm đã được ướp lạnh rồi sao?"
Phương Sùng còn hỏi Đinh Hoan thêm một câu.
"Được rồi, đều rất bình thường. Bây giờ ta sẽ rút của mỗi người một ít máu."
Đinh Hoan lấy ra ba cái ống nghiệm.
"Thầy Đinh, ngươi đang làm gì thế?"
Cảnh Thiên Hành không hiểu Đinh Hoan định làm gì.
Đinh Hoan xua tay, sau khi rút mỗi người một ít máu xong mới nói với Cảnh Thiên Hành:
"Thầy Cảnh, trước tiên ngươi hãy dạy bọn họ về kiến thức lý luận của gen. Ngày mai ta sẽ giúp bọn họ nâng cao tố chất cơ thể."
Thấy Đinh Hoan rời đi, Cảnh Thiên Hành chỉ đành chấp nhận sự thật.
Đinh Hoan không quay về phòng ngay mà đi thẳng tới phòng thí nghiệm. Chuyện mà hắn muốn làm dự là toàn bộ đại lục Trường Dịch cũng không ai hiểu được.
Hắn phải dựa vào kết quả thử nghiệm của ba người để chế ra ba loại gen khác nhau cho ba bọn họ. Mục đích thực sự là nâng cao tiềm lực tố chất cơ thể của ba người họ.
Tố chất thân thể và tiềm lực của một người có quan hệ mật thiết với nhau, chỉ cần hắn có thể nâng cao tiềm lực tố chất thân thể của ba người họ thì trong lúc minh tưởng gen, tốc độ phát triển chắc chắn sẽ tăng cao nhanh chóng.
Về phần mức độ dung hợp gen quá dễ.
Hiện giờ chủng loại gen trên Địa Cầu quá ít, mà để thời gian để dung hợp gen phát triển lại chưa đủ nên mới xuất hiện tình huống nhiều loại gen không thể dung hợp được.
Thực chất ở đại lục Trường Dịch có rất ít trường hợp thất bại rồi chết trong khi dung hợp gen.
Cùng một kỹ năng, nhưng có thể thực hiện bằng các loại thuốc biến đổi gen khác.
Giống như ngày xưa hắn muốn có được loại thuốc biến đổi gen kỹ năng khôi phục vết thương cấp tốc, vừa có thể rút gen dung hợp của rắn mối lửa, vừa có thể rút gen dung hợp của các loài khác.
Thực ra mức độ dung hợp gen của con người có thể thực hiện dựa vào dược dịch.
Khi vừa rút gen và chế thuốc, Đinh Hoan không khỏi cảm khái. May mà Hoàng Thành Vi đã đi nên bây giờ chỉ còn lại ba người.
Nếu có hai mươi người cần hắn phải trợ giúp chế tiềm lực gen thuốc tính thì hắn không thể từ bỏ việc tu luyện, phục vụ người khác cả ngày được.
Hắn chỉ muốn dùng nhờ phòng thí nghiệm, nếu phải lãng phí hết thời gian tu luyện thì không cần dùng nhờ phòng thí nghiệm cũng được.
Trừ lúc sáng được Đinh Hoan tới cổ vũ một lát xong thì cả một ngày trời Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử đều ngủ gà ngủ gật trước kiến thức về gen của Cảnh Thiên Hành.
Cũng may ba người họ đã ôm sẵn lòng mong đợi, dù huấn luyện ở đâu cũng đều mang số phận đọc sách với Thái tử.