Chương 31: Chỉ Còn Lại Ba
Đại cô cũng phụ họa theo:
"Đúng vậy, Hoàng gia sau này phải dựa vào ngươi rồi. Nếu ngươi có thể đỗ vào một trong mười học viện lớn của Lam Tinh thì đừng nói Hoàng gia chúng ta, mà cả cái thành phố Hà Lạc này cũng hành diện về ngươi."
Hoàng Thành Vĩ hiểu ngay, họ đang muốn cho hắn ta theo giáo sư Phó để huấn luận trước khi tham gia sát hạch?
"Cha, hôm nay ta đã đồng ý với thầy Cảnh và thầy Đinh sẽ ở lại học viện Vũ Giang huấn luyện trước khi thi rồi."
Hoàng Thành Vĩ vội nói.
Nghe thấy Hoàng Thành Vĩ nói xong, sắc mặt của Hoàng Tân Lam sa sầm lại.
"Thành Vĩ, ngươi đang nói lung tung cái gì thế? Huấn luyện ở học viện Vũ Giang? Ngươi nghĩ lấy được vị trí trong danh sách dễ dàng vậy hay sao? Đừng nghĩ trước đây ngươi đã đậu học viện Vũ Giang là được, bây giờ ngươi có tên trong danh sách tham gia sát hạch của mười học viện lớn ở Lam Tinh cũng là do cả nhà vận dụng toàn bộ quen biết và cả... Mới lấy được."
Nghĩ tới vẫn còn người ngoài, Hoàng Tân Lam vội nuốt hai chữ tiền tài xuống.
Hoàng Thành Vĩ hơi khó chịu, hắn ta biết được giáo sư Phó huấn luyện tốt hơn nhiều thầy Đinh và thầy Cảnh, nhưng hắn ta đã đồng ý với thầy Đinh rồi.
Ý cả nhà là muốn hắn ta đổi ý?
Hoàng Thành Vũ hơi khó xử, hắn ta biết cho dù mình có được huấn luyện tốt hơn chỗ giáo sư Phó thì cũng không có năng lực để thi đỗ vào một trong mười học viện lớn ở Lam Tinh.
Nếu đã không thi đỗ, cớ gì phải lật lọng chứ?
Kim Linh chưa từng nổi giận với Hoàng Thành Vĩ lao tới, giơ tay nhéo tai hắn ta:
"Hoàng Thành Vĩ, ngươi to gan quá nhỉ, chuyện lớn như thế mà ngươi cũng dám tự chủ trương à?"
Nhị thúc Hoàng Tân Kiến bước tới gần Hoàng Thành Vĩ, vỗ vai hắn ta nhẹ nhàng nói:
"Thanh Vĩ, đây không phải là chuyện nhỏ. Khó lắm giáo sư Phó mới tới thành phố Hà Lạc, mà lần này đã có bảy người nhận huấn luyện của giáo sư Phó rồi, nếu không nhờ giáo sư Phó nể tình thì nhà ta đã chẳng có cơ hội."
Hoàng Thành Vĩ im lặng, hắn ta biết vị trí trong danh sách của mình khó lấy thế nào.
...
Chạng vạng tối Đinh Hoan mới quay về học viện Vũ Giang.
Lần này có xe của Cảnh Thiên Hành, lại thêm hắn đã là tu sĩ gen cấp một nên làm gì cũng không phải băng khoăn nhiều nữa.
Chỉ mất khoảng nửa ngày hắn đã tìm được hơn một trăm loại dược liệu trên núi Thiên Lạc.
Loại cần, loại không cần hoặc sau này có thể sẽ cần, chỉ cần Đinh Hoan nhìn thấy, hắn sẽ hái hết không chừa một gốc nào.
Trong thời gian đó hắn gặp được hai con thú biến dị gen khá bình thường. Có vẻ chúng cảm nhận được Đinh Hoan khó chọc vào nên đã chủ động tránh xa Đinh Hoan.
Điều khiến Đinh Hoan thất vọng trong chuyến đi lần này là hắn không gặp được Đại Hoang Kim Viên, nếu gặp hắn vẫn muốn xem thử mức độ chênh lệch thực lực của hắn và Đại Hoang Kim Viên.
Không thấy Đại Hoang Kim Viên, nhưng Đinh Hoan cũng không đi tìm nó.
Bây giờ hắn mới có thực lực của một tu sĩ gen cấp một, bây giờ vẫn quá sớm để tìm Đại Hoang Kim Viên.
Vừa về tới nơi Đinh Hoan đã ăn chút đồ lót dạ, sau đó tới thẳng phòng thí nghiệm gen. Hắn muốn chế ra mấy loại thuốc biến đổi gen.
Do không phải chế gen linh căn nên với bản lĩnh của Đinh Hoan, chỉ mất bốn tiếng hắn đã chế xong.
...
Tu luyện cả đêm, hôm sau Đinh Hoan mở mắt ra đã thấy cả người tràn trề sức sống.
Đinh Hoan cảm thán, gen linh căn có khác. Kiếp trước dù hắn có minh tưởng gen thì cũng phải đảm bảo giấc ngủ.
Minh tưởng gen khác với khác với tu luyện Lạc Thức Kinh, vì minh tưởng gen phải tiêu tốn tinh lực, còn tu luyện Lạc Thức Kinh là bổ sung thêm tinh lực và nâng cao thực lực trong quá trình tu luyện.
"Thầy Đinh tới rồi."
Đinh Hoan vừa ăn xong bữa sáng, khi tới giảng đường đã thấy Cảnh Thiên Hành tới từ lâu.
Đinh Hoan trả Cảnh Thiên Hành chìa khóa xe, mỉm cười nói:
"Sao không thấy Hoàng Thành Vĩ tới?"
Bốn sinh viên hôm qua chỉ có Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử đã tới, còn Hoàng Thành Vĩ lại không thấy đâu.
Cảnh Thiên Hành thở dài, Phương Sùng ngồi bên dưới nói:
"Thầy Đinh, hôm qua Hoàng Thành Vĩ gọi điện cho ta, nói rằng người nhà của hắn bắt hắn phải tới nơi khác huấn luyện trước khi thi sát hạch. Hắn ngại không dám tới đây nói nên đã nhờ ta nói hộ, hắn nói cảm thấy có lỗi với thầy Cảnh và thầy Đinh."
Đinh Hoan vừa nghe đã biết, chắc hẳn người nhà Hoàng Thành Vĩ cho rằng huấn luyện trước thi ở học viện Vũ Giang sẽ không bao giờ có khả năng thi đỗ vào mười học viện lớn ở Lam Tinh.
Hắn thở dài:
"Người nhà các ngươi chắc cũng đã khuyên các ngươi rồi đúng không? Tại sao các ngươi vẫn chọn ở lại?"
Lữ Tử lúc nào cũng thẹn thùng đột nhiên nói ra:
"Thầy Đinh, ta nghĩ như thế này. Dù huấn luyện ở đây thì khả năng thi đỗ mười học viện lớn ở Lam Tinh của chúng ta cũng rất nhỏ. Nếu đã vậy thì chẳng thà huấn luyện ở đây luôn."
Phương Sùng và Lý Uyển Nhiên gật đầu, người nhà bọn họ cũng khuyên như vậy.
Nhưng bọn họ đã nói dù huấn luyện ở chỗ khác thì có thể thi đậu được vào mười học viện lớn ở Lam Tinh được hay sao?
Lý do bọn họ tham gia vào cuộc thi sát hạch này không phải là thi đỗ mười học viện lớn ở Lam Tinh, mà là nâng cao kiến thức mà làm đẹp sơ yếu lí lịch của bản thân mà thôi.
Sau này đi làm hoặc tới các học viện Võ khác, chỉ cần nói một câu ta từng tham gia cuộc thi tuyển sinh của mười học viện lớn ở Lam Tinh, vậy là giá trị bản thân đã được nâng lên một bậc rồi.
Nếu thành tích thi sát hạch tốt thì lại càng vinh dự hơn.
Đinh Hoan chậm rãi nói:
"Ta không dám đảm bảo các ngươi thi đỗ một trăm phần trăm, nhưng ta dám khẳng định, cơ hội thi đỗ khi huấn luyện ở đây chắc chắn cao hơn học ở nơi khác. Ta cũng nói trước, nếu đổi ý thì bây giờ hãy rời đi luôn. Còn chờ tới khi ta bắt đầu huấn luyện rồi, các ngươi sẽ không thể đổi ý được nữa. Về phần Hoàng Thành Vĩ, hắn không hề có lỗi với bọn ta, người hắn có lỗi là bản thân hắn."