Chương 30: Tiết Lộ Thông Tin Mật

Chương 30: Tiết Lộ Thông Tin Mật

"Đinh Hoan, ngươi định huấn luyện bốn sinh viên này thế nào?"

Chờ mấy sinh viên rời đi xong, Cảnh Thiên Hành đã vội vàng hỏi.

Hắn ta thật lòng không muốn học viện Vũ Giang đóng cửa, lần này mười học viện lớn ở Lam Tinh tuyển sinh, chỉ cần học viện Vũ Giang có một sinh viên thi đỗ thôi cũng giúp học viện Vũ Giang có thể mở cửa tiếp.

"Ta muốn chế ra một vài thứ, thầy Cảnh, ta phải ra ngoài một chuyến. Ngươi có xe không?"

Đinh Hoan định chế ra gen kiểm tra, bây giờ hắn phải tới núi Thiên Lạc một chuyến.

"Có, có xe, là con xe Red Rabit màu xám đỗ bên ngoài tòa thí nghiệm gen. Sau này ngươi cứ gọi ta là Thiên Hành hoặc Lão Cảnh cũng được, đừng gọi là thầy Cảnh nữa. Ta chỉ hơn ngươi vài tuổi mà thôi."

Cảnh Thiên Hành vừa nói chuyện vừa lấy chìa khóa nhà ra.

"Đỉnh thật, ngay cả Red Rabit cũng lái."

Đinh Hoan mỉm cười nhận chìa khóa.

Cảnh Thiên Hành sờ gáy, bất lực nói:

"Nếu gen Nại Lực của ta không thể bán để lấy tiền được thì chẳng bao lâu nữa ta sẽ phá sản."

"Sao lại thế?"

Đinh Hoan khó hiểu nhìn Cảnh Thiên Hành.

Nhìn quần áo đối phương mặc, hắn biết gia cảnh của Cảnh Thiên Hành khá tốt.

"Chắc ngươi cũng biết gen Tái Lưu mới ra của tập đoàn Bách Ngọc đúng không, nó rất đắt, ta đã đặt trước thuốc cho mẹ dùng rồi."

Cảnh Thiên Hành nói.

Đinh Hoan giật mình khi nghe Cảnh Thiên Hành nói vậy, hắn vội nói:

"Tiểu Cảnh..."

"Chờ chút, ta lớn hơn ngươi, ngươi có thể gọi ta là Lão Cảnh nhưng đừng gọi ta là Tiểu Cảnh."

Cảnh Thiên Hành ngắt lời Đinh Hoan.

"Thôi cứ gọi ngươi là Tiểu Cảnh đi, nếu không người ta lại tưởng ta đang mắng ngươi. Ngươi nghe ta, không thể mua gen Tái Lưu được, nếu đã đặt trước rồi thì phải hủy ngay."

Vừa nghe thấy nửa câu trước của Đinh Hoan, Cảnh Thiên Hành có hơi ngờ vực. Tại sao Lão Cảnh lại là mắng người? Nhưng khi nghe thấy Đinh Hoan nói không thể mua gen Tái Lưu, hắn ta khó hiểu hỏi:

"Tại sao lại không mua được?"

Đinh Hoan nghiêm túc nói:

"Ngươi có tin ta hay không?"

Cảnh Thiên Hành vỗ lồng ngực:

"Nói thật với ngươi, từ khi ta học gen tới bây giờ, người ta khâm phục nhất chính là ngươi. Tuy rằng ngươi chỉ mới nhắc ta một câu, nhưng ta biết ngươi còn giỏi hơn cả thầy của ta nhiều. Ta đã quyết định rồi, sau này khi ra mắt gen Nại Lực ra thị trường, ngươi cũng sẽ có phần."

"Được, nếu ngươi đã tin ta vậy thì ta sẽ nói thật cho ngươi biết. Gen Tái Lưu này có vấn đề, bởi vì chẳng bao lâu nữa loại thuốc biến đổi gen này sẽ phát nổ. Bề ngoài tỷ lệ dung hợp của thuốc biến đổi gen này rất cao, nhưng thực chất khi dung hợp với thuốc biến đổi gen này xong, vài tháng sau bị nổ tung chắc chắn sẽ chết rất khó coi."

Đinh Hoan ngiêm túc nói.

"Hả..."

Cảnh Thiên Hành sững người, lẩm bẩm:

"Sao có thể như vậy được..."

Nếu là người khác nói, mình không tin cũng không sao. Nhưng hắn ta cảm giác được Đinh Hoan rất tốt, hắn còn nói câu cuối cùng:

"Ngươi sẽ không lầm khi tin lời ta đâu."

"Đinh Hoan, ta tin ngươi, nhưng có nhiều người trên cả thế giới đang xếp hàng mua gen Tái Lưu như thế thì sao có thể xảy ra chuyện được?"

Cảnh Thiên Hành rất muốn tin tưởng Đinh Hoan, bởi vì đúng là loại gen này có dùng quan hệ cũng không mua được.

Thuốc biến đổi gen hắn ta đặt mua trước này phải sử dụng rất nhiều quan hệ, tiêu tốn gần như toàn bộ tiền tích cóp của hắn ta.

"Nghe ta đi, giờ ta ra ngoài làm việc trước."

Đinh Hoan vỗ vai Cảnh Thiên Hành, sau đó cầm theo chìa khóa xe rời đi.

Tới khi Đinh Hoan đi được một lúc rồi Cảnh Thiên Hành mới bình tĩnh lại được, hắn ta cầm điện thoại bấm gọi một dãy số:

"Thầy Đàm à, ngươi đã lấy được gen Tái Lưu chưa? À... Nếu được thì không nên dùng, loại thuốc biến đổi gen này có vấn đề... Vấn đề gì à, hiện tại ta cũng chưa rõ, nhưng ta chắc chắn lời này là thật..."

Cảnh Thiên Hành quyết định tin tưởng Đinh Hoan, bởi vì hắn ta cảm thấy Đinh Hoan không cần phải lừa hắn ta làm gì. Đinh Hoan lại còn là thiên tài về gen học có một không hai hắn ta từng gặp.

Về nghiên cứu khoa học, Cảnh Thiên Hành chưa từng nghĩ tuổi càng lớn càng giỏi cả.

Tuổi của hắn ta không lớn, nhưng hắn ta không nghĩ bản thân mình kém cỏi hơn những thầy giáo thâm niên trong học viện Gen. Trong mắt Cảnh Thiên Hành, các chuyên gia nghiên cứu lớn tuổi ở viện khoa học Gen chỉ mấy kẻ vô tích sự.

...

Vừa về nhà từ học viện Vũ Giang, Hoàng Thành Vĩ thấy trong nhà rất ồn ào, hình như có rất nhiều người đang chờ bên trong.

"Thành Thành đã về rồi sao."

Hoàng Thành Vĩ vừa mở cửa, Kim Linh, mẹ của hắn ta đã tươi cười chào đón.

"Thành Yến, đây là giáo sư Phó từ Yến Kinh tới, mau ra chào hỏi đi."

Cha của Hoàng Thành Vĩ là Hoàng Tân Lam cũng tranh thủ nói.

Hoàng Thành Vĩ phát hiện các cô và nhị thúc cũng tới, thế là hắn ta vội chào hỏi giáo sư Phó, sau đó mới chào hỏi các cô nhà mình.

"Thành Vĩ, ngươi thật may mắn. Vừa hay giáo sư Phó sẽ ở lại thành phố Lạc Hà ba tháng, có thể ngươi sẽ được theo học giáo sư Phó ba tháng đấy."

Nhị thúc Hoàng Tân Kiến của Hoàng Thành Vĩ cười tươi nói.