Chương 23: Thành Phẩm
Phải biết ở kiếp trước, hắn không ngừng dung hợp các loại gen năng lực, cuối cùng lại chỉ sở hữu được sáu loại, tu luyện tận 200 năm vẻn vẹn cũng chỉ dừng lại ở tu sĩ cấp bốn mà thôi.
Hắn có thể sống hơn hai trăm năm không phải vì hắn tu luyện gen mà vì hắn dùng số tiền mình kiếm được cả đời mua một lọ dược dịch dung hợp gen nâng cao tuổi thọ.
Trong vòng hai trăm năm sau khi rời khỏi địa cầu, hắn chỉ là ba chuyện.
Một là cố gắng gia tăng tuổi thọ lên 200 năm, hai là mua được Tàu Số Năm vẫn luôn làm bạn với hắn gần cả cuộc đời, ba là điên cuồng học tập tri thức về gen và dung hợp sáu loại gen.
Hiện tại nhớ lại, dù không bị Độc Gia đuổi giết, hắn cũng chẳng sống lâu hơn được, thêm vài chục năm nữa là cùng.
Âm thanh gõ cửa tiếp tục vang lên, Đinh Hoan cầm xẻng công binh từ trong túi đồ ra, cẩn thận đi tới phía sau cửa, nhẹ nhàng vặn chốt cửa ra rồi dùng sức kéo một phát.
Một người nam tử có râu mép mặc áo khoác phòng thí nghiệ, lảo đảo ngã xuóng, Đinh Hoan thiếu tí nữa đã cho đối phương một phát đi luôn.
“Thầy Cảnh..."
Đinh Hoan kinh ngạc nhìn xem Cảnh Thiên Hành đang cố gắng đứng vững lại, lập tức
nhớ ra trong tay mình đang cầm xẻng công binh thì nhanh lên nhét nó vào túi đồ.
"Thành công rồi, ta đã nghiên cứu thành công gen Nại Lực."
Cảnh Thiên Hành kích động tới mức âm thanh kèm theo vài phần run rẩy.
"Ngươi dung hợp được gen Nại Lực rồi?"
Đinh Hoan không có tí xúc động gì, chẳng qua là kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên Hành mà thôi.
Hắn biết Cảnh Thiên Hành chắc chắn sẽ thành công, chẳng qua không ngờ tên này lại mất bình tĩnh như thế.
Cảnh Thiên Hành dùng sức gật đầu:
"Đúng thế, ta làm được rồi, ta khẳng định loại thuốc ta nghiên cứu ra được thuộc dạng tốt nhất thế giới. Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết chuỗi gen ngắn PT, không phải nhờ ngươi gợi ý, ta tuyệt đối không thể thành công."
Giờ phút này, sự kính ngưỡng của Cảnh Thiên Hành với Đỉnh Hoan chẳng khác nào nước sông cuồng cuộn.
Đinh Hoan lại thở dài, dựa vào những tri thức về gen mà hắn biết được, nếu mở khóa các gen khác trước thì không thể dung hợp gen linh căn được nữa.
Hắn làm không được, trên địa cầu cũng không ai có thể giải quyết được.
Ít nhất, nếu là người viết ra Lạc Thức kinh thì họa may còn nghĩ được cách.
"Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của ngươi, ngươi là giáo viên mới tới sao?"
Cảnh Thiên Hành chia sẻ xong niềm vui sướng của mình rồi thì cảm xúc cũng hòa hoản hơn.
"Ta tên Đinh Hoan, là giáo viên mới tới, hiện tại ngươi tin lời ta nói chưa?”
Đỉnh Hoan vỗ vai Cảnh Thiên Hành, cười hắc hắc.
"Tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng."
Ánh sáng trong mắt Cảnh Thiên Hành ngờ ngời, việc hắn thích nhất là nghiên cứu thuốc dung hợp gen, bản lĩnh của Đinh Hoan khiến hắn tâm phục khẩu phục.
"Thầy Cảnh, thầy Cảnh ơi..."
Bên ngoài vang lên tiếng kêu.
Vì cửa phòng thí nghiệm mở nên không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên đã đứng trước cửa phòng.
Ánh mắt người đàn ông qua lại giữa Đinh Hoan và Cảnh Thiên Hành, miệng há rộng cả nửa ngày không nói nên lời.
Hai người trước mắt hắn ta, người này so với người kia càng lôi thôi hơn, đây là phòng thí nghiệm của học viện Vũ Giang đúng không?
"Đàm hiệu trưởng, sao ngươi lại tới đây?"
Cảnh Thiên Hành biết người trung niên này thì phải, vì vậy hắn vội vàng hỏi một câu.
Định Hoan thầm nghĩ, thì ra đây là Đàm Bối, hiệu trưởng của học viện Vũ Giang a.
Dáng vẻ của công nhân viên ở nơi này hình như không được đáng tin cho lắm nhỉ.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Đàm Bối tỉnh táo lại.
"Ta..."
Cảnh Thiên Hành lập tức muốn nói cho Đàm Bối biết kết quả nghiên cứu của mình.
Bất quá nghĩ tới những gì Đinh Hoan đã nói bèn lập tức ngậm miệng lại.
Đàm Bối cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói:
"Thầy Cảnh a, sát hạch của viện thiên tài của thập học viện Lam Tinh sắp bắt đầu rồi, hiện tại trường học của chúng ta có được hai mươi vị trí tham gia, ngươi có thể dẫn đội đi không?”
Đàm Bối cũng không còn cách nào khác, hiện tại trong học viện Vũ Giang trừ Cảnh Thiên Hành ra thì không còn người thứ hai đủ năng lực đảm nhiệm vị trú này.
Kỳ thật hắn cũng biết, vị trí dẫn đội này chỉ cho có mà thôi.
Hiện tại, học viện Vũ Giang làm gì còn ai có năng lực thông qua sát hạch.
"A..."
Cảnh Thiên Hành đờ đẫn nhìn Đàm Bối, qua một hồi lâu mới nói:
"Đàm hiệu trưởng, trường chúng ta dù có đi cũng đâu có ý nghĩa gì?”
Đàm Bối vung tay lên nói:
"Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Lỡ mà có ai đó thông qua sát hạch vậy chẳng phải mang tới tương lai mới cho học viện chúng ta sao. Ta đi trước đây, ngươi chuẩn bị chút đi, sát hạch sẽ bắt đầu sau ba tháng nữa. Ngoại trừ người trong trường chúng ta, thành viên đội ngũ sẽ bao gồm có vài học sinh đến từ nói khác nữa, phần đa đều là người ngoài trường.”
Thấy Đàm Bối hấp tấp đến, lại hấp tấp đi, Cảnh Thiên Hành đang hưng phấn nay cũng mất hứng.
Kêu hắn dẫn đội đi tham gia sát hạch của thập đại học viện không chỉ lãng phí thời gian của hắn, mà còn lãng phí tinh lực của hắn nữa.
"Thầy Cảnh, ta cảm thấy đợi ta làm xong chuyện của mình, ta có thể giúp ngươi một tay.”
Đỉnh Hoan nói một câu, hắn muốn đảm bảo an toàn của bản thân trước, sau đó hỗ trợ giúp học viện Vũ Giang một chút cũng được.
Sâu trong lòng Đinh Hoan, hắn cảm thấy vẫn nên có sự gắn kết với học viện Vũ Giang, ít nhất hắn cần một nơi để ở.
Học viện Vũ Giang sụp đổ, hắn kiếm đâu ra phòng thí nghiệm miễn phí mà dùng?
Dù có luyện chế được dược dịch dung hợp gen đỉnh cấp, không có tiếng tăm thì ai chịu mua?
Coi như ra ngoài thuê phòng thí nghiệm đi nữa thì làm gì an toàn bằng ở đây?
Thiết bị cũng không tốt bằng.
Nghe Đinh Hoan nói muốn giúp mình, Cảnh Thiên Hành không có tí hoài nghi nào. Đối phương chỉ liếc mắt một cái, dùng một câu đơn giản giúp hắn giải quyết vấn đề vây khốn hắn mấy tháng trời.
Cảnh Thiên Hành chắc chắn mình khôn có loại năng lực này, dù là thầy dạy của hắn cũng chẳng bằng.
Hắn là tin tưởng thế giới này còn có thiên tài, vì hắn chính là thiên tài. Mà Đinh Hoan so với hắn càng là thiên tài trong thiên tài.