Chương 17: Quay Lại Đại Học Vũ Giang

Chương 17: Quay Lại Đại Học Vũ Giang

Hiện tại ở cùng Đinh Hoan, cho dù ban ngày đi rất vội vàng nhưng cứ tới giờ cơm, Đinh Hoan đều có thể tìm ra đủ loại đồ ăn ngon. Nào là cá suối, hoa quả dại và một chút thịt thú rừng.

Chừng đó vẫn chẳng là gì cả, thứ khiến Lưu Ngải Muội và Tần Di ngạc nhiên nhất là Đinh Hoan luôn luôn tìm được một nơi an toàn để ở lại vào buổi tối.

Không phải hang núi thì cũng là hang động phía sau tảng đá lớn.

"Đinh Hoan, sao ngươi có thể quen thuộc núi Thiên Lạc như thế vậy? Ngươi thường tới nơi đây sao?"

Vào ngày thứ ba, cuối cùng Lưu Ngải Muội cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.

Đinh Hoan mỉm cười:

"Đúng thế, do ta thường xuyên lên núi nên rất quen thuộc khu vực này. Các ngươi cũng thế, đi nhiều trong núi sẽ quen."

Đinh Hoan đang nói đại thôi, bởi hắn chưa từng tới núi Thiên Lạc. Ngay cả ở kiếp trước hắn cũng chỉ từng đi lòng vòng bên ngoài núi Thiên Lạc một lát.

Tương tự như vậy, không phải cứ đi nhiều trong núi là hiểu hết mọi chuyện. Đinh Hoan có thể hiểu biết hết hoàn toàn dựa vào trực giác và kinh nghiệm.

Hắn có thể dựa vào cách thức sinh trưởng của cây cối, hướng nước chảy, hơi nước trong không khí nhiều hay ít, thậm chí là dựa vào thói quen của các loại côn trùng trong bụi có để tìm ra nơi có thức ăn, hoặc là tìm được đường ra chính xác.

Nghe Đinh Hoan nói xong, Lưu Ngải Muội và Tần Di không nghĩ nhiều thêm. Đối với những người không có xíu xiu kinh nghiệm nào như các nàng, họ chỉ cảm thấy có lẽ Đinh Hoan đã nói đúng.

Vị trí của ba người không hẳn nằm sâu trong núi Thiên Lạc, cộng thêm Đinh Hoan không muốn ở lại lâu, hàng ngày đều vội vàng lên đường. Hai ngày qua hắn đã tìm đủ các dược liệu cần thiết để mở khóa gen linh căn hệ Mộc, vì thế muốn chạy về xem thử.

Vào trưa ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy đường núi ở núi Thiên Lạc từ xa.

"Chúng ta đi ra rồi."

Lưu Ngải Muội phấn khích hét thành tiếng.

"Chúng ta từ biệt ở đây thôi."

Đinh Hoan không có tâm trạng ở chung với hai người phụ nữ này.

"Đinh Hoan, cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi thì khả năng bọn ta không thể ra ngoài được. Ngươi có muốn quay về thành phố Hà Lạc với bọn ta, chúng ta cùng đi đi."

Lưu Ngải Muội bình tĩnh hơn một chút, chân thành nói.

Đinh Hoan xua tay:

"Không có ta thì các ngươi vẫn đi ra được thôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Ta còn bận việc, không thể đi cùng các ngươi được."

"Chúng ta lưu cách liên lạc đi."

Lưu Ngải Muội thấy Đinh Hoan vẫn muốn đi, vội vã nói.

Đinh Hoan mỉm cười:

"Có lẽ sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, tạm biệt."

Thật ra không phải Đinh Hoan không muốn để lại cách liên lạc, mà là do hắn thực sự không nhớ số điện thoại của mình.

Mặt khác Đinh Hoan cũng không muốn người này biết hắn ở đại học Vũ Giang, vì thế cũng không nói nhiều hơn.

Nhìn bóng lưng đi xa của Đinh Hoan, Lưu Ngải Muội thở dài:

"Người tên Đinh Hoan này có chút bản lĩnh, mạnh hơn nhiều so Kiều Y và..."

Ban đầu nàng ấy định nói tới Bách Truyền Cường, nhưng nghĩ tới tình cảnh thê thảm của Bách Truyền Cường, cuối cùng cũng không nói tên hắn ta ra.

Tần Di nhìn Đinh Hoan đã rời đi, khàn giọng:

"Chúng ta mau đi xin cứu viện thôi, Kiều Y vẫn ở trong hang động đó."

Đinh Hoan vừa rời đi mười mấy phút đã nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng truyền tới, trên vùng trời xuất hiện hai chiếc trực thăng.

Có lẽ là do Kiều Y cầu cứu nên có người tới viện. Đinh Hoan không để tâm lắm, hắn phải mau quay về thành phố Hà Lạc.

...

Hơn hai giờ chiều, Đinh Hoan tiến vào thành phố Hà Lạc.

Đinh Hoan vội vã muốn điều chế thuốc biến đổi gen linh căn, vì thế vừa tới thành phố Hà Lạc đã gọi xe tới đại học Vũ Giang. Đại học Vũ Giang sắp đóng cửa, chắc chắn sẽ có phòng thí nghiệm gen.

Nhưng chưa tới cổng đại học Vũ Giang Đinh Hoan đã tỉnh táo lại.

Lý do hắn phải rời đại học Vũ Giang ngay trong đêm là vì có người muốn giết hắn, nếu người đó vẫn còn để ý tới hắn, vậy giờ hắn quay lại chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả?

Nói thế nào vẫn phải quay về đại học Vũ Giang, hắn phải chế ra gen linh căn, bắt buộc phải quay về đại học Vũ Giang.

Nghĩ xong Đinh Hoan mua một chút đồ ăn, che kín mít cả người rồi quay lại bờ tường phía sau đại học Vũ Giang, định bụng leo tường vào trường.

Bây giờ đại học Vũ Giang không có ai trông coi, bảo vệ gác cổng ngoài việc đi ngủ ra thì không còn việc nào khác. Đinh Hoan suy đoán hắn có thể vào trường dễ dàng được.

Sự thật giống như Đinh Hoan đã đoán trước, hắn gần như chẳng tốn bao nhiêu sức đã vào được đại học Vũ Giang.

Đinh Hoan đứng bên ngoài phòng ở của mình, hắn biết phòng đã bị người khác xâm nhập, bên ngoài có dấu hiệu đã bị động vào.

Đúng là có người muốn giết hắn, quyết tâm giết hắn còn rất lớn nữa. Không thì cũng chẳng đuổi tới tận đại học Vũ Giang.

Đinh Hoan không đặt đồ xuống mà xách túi tới phòng thí nghiệm gen. Hắn phải thử chế ra gen linh căn.

Những người kia sẽ không bao giờ ngờ hắn không những tới đại học Vũ Giang, thậm chí còn ở trong phòng thí nghiệm gen của đại học Vũ Giang.

Do không tìm được Luân Hồi Chi Huyết, hắn sử dụng máu của mình để thay thế. Nếu không được thì sẽ nghĩ cách khác.