Chương 18: Ta Tới Để Cứu Mạng Ngươi
Ở cái thời đại cứ mở miệng là nói tới dung hợp gen thì phòng thí nghiệm gen trong học viện chính là nơi quan trọng nhất.
Từ khoa gen chất lượng cao cho tới khoa gen bình thường, phòng thí nghiệm gen luôn là nơi được trường đầu tư trọng điểm.
Nhưng Đinh Hoan lại không có chút hi vọng nào với phòng thí nghiệm gen của học viện Vũ Giang cả, thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết học viện Vũ Giang có phòng thí nghiệm gen hay không.
Nếu ở đây không có, hắn sẽ phải nghĩ cách đi thuê nơi khác.
Điều khiến Đinh Hoan vui mừng là học viện Vũ Giang không những có phòng thí nghiệm gen, mà nhìn quy mô bên ngoài của nó còn rất lớn.
Hắn có thể nhìn thấy mấy chữ tòa thí nghiệm khoa gen to đùng, đến nỗi không cần hỏi ai cũng nhìn thấy từ xa.
Tuy nhiên nếu là tòa nhà thí nghiệm gen trọng điểm trong học viện, vậy nơi này vừa không có bảo vệ, vừa không có thầy trò đi lại bên trong.
Đinh Hoan đi vào phòng thí nghiệm trong tòa nhà dễ dàng như vào khu không người. Ngoài việc đèn hành lang và bậc thang vẫn sáng ra thì hắn không nhìn thấy một ai khác.
Lối vào cầu thang treo biển hiệu chỉ rõ các tầng. 1F thu thập gen, 2F mẫu gen, 3F thí nghiệm gen...
Đinh Hoan đi thẳng lên tầng ba. Vừa lên tới nơi Đinh Hoan đã thấy có một căn phòng thí nghiệm gen vẫn còn sáng đèn.
Gì thế này? Học viện Vũ Giang sắp đóng cửa rồi, tại sao vẫn còn có người làm thí nghiệm gen bên trong?
Đinh Hoan tới gần gõ cửa kính, bên trong không có tiếng động.
Hắn tự mở cửa, nhìn thấy một nam nhân đang mặc đồ thí nghiệm nằm bò trên mặt bàn, vô cùng chăm chú điều chỉnh cái gì đó.
Hoàn cảnh của phòng thí nghiệm này... Đúng là một lời khó nói, ngay cả cửa bên trong cũng không khóa trong.
"Thầy ơi…"
Đinh Hoan lại gõ cửa lần nữa, lần này hắn gõ mạnh hơn.
Cuối cùng nam nhân nọ cũng ngẩng đầu nhìn Đinh Hoan vẫn còn đeo túi, phải mất khoảng mấy giây mới mù mờ hỏi:
"Ngươi là ai? Tới để tìm ai?"
"Ta tới đây tìm ngươi."
Đinh Hoan bước vào phòng thí nghiệm rồi đóng cửa phòng.
Hắn đã nhìn thấy tấm thẻ ở ngực nam tử viết học viện Vũ Giang, khoa gen, Cảnh Thiên Hành.
Đinh Hoan định mượn phòng thí nghiệm để dùng, nhưng sau đó hắn đã nhìn thấy Cảnh Thiên Hành đang nghiên cứu tư liệu trên bàn, là nghiên cứu về thuốc gen Nại Lực*.
*gia tăng sức chịu đựng
Có một trang đang được mở ra, phía trên là ghi chép về số liệu và các triệu chứng thường gặp.
Theo ký ức của hắn, hình như gen Nại Lực là do học viện Hà Lạc Thượng Võ nghiên cứu ra hẳn là vào tầm cuối năm nay.
Đinh Hoan từng trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, cuối cùng hắn vẫn chết ngay trên đường bị đuổi giết.
Khi nhìn thấy Cảnh Thiên Hành đang nghiên cứu gen Nại Lực, mà kiếp trước hắn chưa từng nghe nói về Cảnh Thiên Hành nên bây giờ cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tìm ta?"
Cuối cùng Cảnh Thiên Hành cũng đặt ống nghiệm xuống, khó hiểu nhìn Đinh Hoan.
Hắn ta gần như không xã giao với ai, cả ngày ru rú trong phòng thì nghiệm. Không biết thanh niên xa lạ này tìm hắn ta làm gì?
Đinh Hoan ngồi xuống trước mặt Cảnh Thiên Hành, nói:
"Ta tới để cứu mạng ngươi."
Cảnh Thiên Hành cau mày, giọng điệu không tốt lắm:
"Ta đang sống rất tốt, không cần ngươi phải cứu ta."
Đinh Hoan phì cười:
"Bây giờ ngươi sống rất tốt, nhưng chờ tới khi ngươi nghiên cứu ra thuốc biến đổi gen Nại Lực xong, ngươi sẽ phải đối diện với cái chết."
Sau khi nói xong câu này, Đinh Hoan lại càng chắc chắn mình đã đoán trúng tám chín mươi phần trăm.
Theo kinh nghiệm của hắn, thí nghiệm gen Nại Lực của Cảnh Thiên Hành hiện đã tới bước cuối cùng, nhiều nhất vài tháng nữa là có thành quả cuối cùng.
Nếu dược dịch gen Nại Lực do Cảnh Thiên Hành nghiên cứu ra, mà kiếp trước hắn lại chưa từng nghe thấy cái tên Cảnh Thiên Hành này. Vậy rõ ràng người này nếu không bị khống chế thì cũng bị giết.
Nhưng hắn ta rất lợi hại, y giống như nhà sư quét rác vậy, một mình nghiên cứu ra được dược dịch gen Nại Lực.
Trong ánh mắt Cảnh Thiên Hành lộ rõ vẻ kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hỏi lại:
"Tại sao ngươi lại biết ta đang nghiên cứu dược dịch gen Nại Lực?"
Hắn ta chưa từng nói với bất kỳ ai việc mình nghiên cứu gen Nại Lực, vì vậy hắn ta rất khó hiểu khi thấy người xa lạ này biết.
Đinh Hoan nói:
"Bởi vì ta cũng nghiên cứu dung hợp gen, mà ta cũng hiểu biết nhiều hơn ngươi.
Thậm chí có thể nói rằng, không một ai trên Địa Cầu này hiểu biết về cơ thể con người dung hợp với các loại gen nhiều hơn ta cả, ít nhất là hiện tại không có."
Thật ra hắn không nói bừa, bởi vì kiếp trước Đinh Hoan đã tự dựa vào bản thân để dung hợp sáu loại gen.
Sống lang thang hai trăm năm trong vũ trụ, lại thêm từng dự thính rất nhiều chương trình học của các bậc thầy về gen nổi tiếng khiến kiến thức về các loại gen và cơ thể người trong đầu hắn dung hợp lại thành một nhận thức riêng.
Nên biết những đại sư gen kia, chọn lấy một người bất kỳ tới Địa Cầu cũng là người đứng đầu về gen.
Nhưng như vậy vẫn chưa là gì cả, vì cuốn da kia đã lý giải gen vượt xa khỏi phạm vi kiến thức hiện tại, khiến Đinh Hoan được nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
Khi dung hợp các kiến thức lại, Đinh Hoan đã hình thành một hệ thống về gen của riêng mình.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa quá rõ ràng, nhưng hắn tin chỉ cần bản thân nghiệm chứng liên tục thì cuối cùng vẫn sẽ hoàn thiện được hệ thống gen.