Chương 16: Thoát Thân
Nhóm ba người bọn họ đi không ngừng, lần này đi tốn mất nửa ngày trời.
Đi mãi tới khi trời tối om, Đinh Hoan mới dừng lại bên cạnh thác nước.
Theo Đinh Hoan, có lẽ Đại Hoang Kim Viên sẽ không đuổi tới tận đây. Đại Hoang Kim Viên rất đáng sợ, nhưng đó chỉ là ấu thú.
"Ta đi không nổi nữa rồi."
Thấy Đinh Hoan đã dừng lại, Lưu Ngải Muội vừa thở hổn hển vừa nói, sau đó mệt mỏi ngã ngồi xuống mặt đất.
Tần Di mệt không nói thành lời, cũng ngồi xuống đất cùng Lưu Ngải Muội.
Vào lúc này Tần Di không còn lạnh lùng như lúc Đinh Hoan mới gặp nữa, mà hiện giờ tóc tai bù xù, quần áo trên người bị thủng lỗ chỗ, trên mặt dính đầy vết máu.
Lưu Ngải Muội vừa thở hổn hển vừa nói:
"Vận may của chúng ta khá tốt, không gặp phải thú dữ nào khác."
Đinh Hoan biết đó không chỉ là vận may, bởi vì khi hắn dẫn đường đã cố tình tránh đi những nơi có khả năng có thú dữ xuất hiện nhất.
"Hôm nay nghỉ ngơi ở đây, sau thác nước có một hang động, lát nữa mọi người ăn chút gì đó rồi mai hãy rời đi."
Đinh Hoan vừa nói vừa lấy chút thịt bò khô và bánh bích quy ở túi đeo lưng đưa cho hai người bọn họ.
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Lưu Ngại Muội đói tới mức ngực dán vào lưng, vội vàng lên tiếng cảm ơn.
"Cảm ơn."
Chạy trốn nửa ngày trời, cuối cùng Tần Di cũng bình tĩnh lại.
Ăn xong chút đồ, bọn họ đã hồi phục chút sức lực, lúc này Lưu Ngải Muội mới hỏi:
"Ta vẫn chưa biết tên của ngươi? Nếu không nhờ có ngươi thì sợ rằng ta và Di Di chết chắc."
"Ta là Đinh Hoan, nhưng các ngươi bị vây hãm thì tại sao không gọi điện cầu cứu?"
Đinh Hoan ngờ vực hỏi.
Theo lý thì núi Thiên Lạc kéo dài hàng nghìn dặm, nhưng địa thế không hề hiểm trở, cầu viện lẽ ra phải không khó mới phải.
Lưu Ngải Muội lắc đầu, nói:
"Điện thoại di động của Di Di hết pin, trong nhà ta lại không có điện nên Kiều Y là người gọi điện xin giúp đỡ. Ta cũng không rõ vì sao Kiều Y gọi điện thoại xong mà tới nay vẫn không thấy có ai qua trợ giúp."
"Có thể Kiều Y đã không gọi."
Tần Di nói nhỏ.
"Sao có thể được?"
Lưu Ngải Muội vô thức nói.
Chẳng trách nàng ấy không tin, bởi vì đứng trước sống chết, ai làm vậy được?
Đinh Hoan hiểu ý của Tần Di, cô gái như Tần Di hẳn có nhiều kinh nghiệm sống rồi, vì vậy nàng hẳn đã nhận ra ý định của Kiều Y.
Lúc bình thường Kiều Y chắc chắn không thể ở cùng Tần Di thường xuyên, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội, tất nhiên hắn ta sẽ mong có nhiều thời gian ở chung với Tần Di lâu hơn chút.
Từ đó mà không gọi điện cầu cứu, hay nói đúng hơn là cố tình kéo dài thời gian.
Có lẽ ở trong mắt Kiều Y, đám bọn họ trốn vào hang núi rồi, sẽ không còn nguy cơ gì nữa. Về phần cầu cứu, hắn ta có thể gọi điện bất kỳ lúc nào.
Chỉ không ngờ Bách Truyền Cương lại bị Cự Viên xé nát, còn hắn ta, trong lúc kinh hoảng đã chạy sâu vào hang động.
Nếu Cự Viên quay về, chỉ sợ Kiều Y sẽ lành ít dữ nhiều. Tất nhiên hắn ta vẫn có thể dùng điện thoại để gọi điện cầu cứu.
Tần Di không trả lời Lưu Ngải Muội, nàng ấy quay sang hỏi Đinh Hoan:
"Ngươi cũng họ Đinh à? Vậy ngươi và tập đoàn Bách Ngọc..."
Đinh Hoan không chờ nàng ấy nói dứt lời đã từ tốn đáp:
"Ta không có quan hệ gì với tập đoàn Bách Ngọc cả."
Tập đoàn Bách Ngọc sắp bị đình chỉ kinh doanh, Đinh Hoan không muốn bị kéo vào chuyện này.
"À..."
Tần Di à lên một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
"Đinh đại ca, ngươi vào núi Thiên Lạc để tìm dược liệu gì thế?"
Nàng ấy không thực sự muốn hỏi Đinh Hoan đang tìm dược liệu gì, mà chỉ muốn hiểu rõ Đinh Hoan hơn thông qua việc này.
Trong suy nghĩ của nàng ấy, Đinh Hoan một thân một mình vào núi Thiên Lạc tìm dược liệu như vậy chắc hẳn cuộc sống không được giàu có lắm.
Nếu có thể giúp đỡ Đinh Hoan, nàng ấy định sau khi rời khỏi núi Thiên Lạc sẽ nghĩ cách để giúp đỡ hắn.
"Ta tìm được rồi, chỉ là vài loại dược liệu đơn giản mà thôi. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm, sáng sớm mai sẽ ra khỏi núi Thiên Lạc."
Đinh Hoan đáp.
Hắn không có hứng thú trò chuyện nhiều với hai cô gái này, sau khi rời khỏi đây, việc đầu tiên hắn làm là nghĩ cách mở khóa gen linh căn.
Về phần tại sao Đinh Bách Sơn tới Tần gia mới mất tích, có hỏi Tần Di cũng vô nghĩa. Không bằng sau này hắn tự tới Tần gia điều tra rõ ràng còn hơn.
Đây là chiều đầu tiên chạy ra khỏi hang núi, vì thế Đinh Hoan hơi bận tâm.
Hắn biết tâm lý trả thù của Đại Hoang Kim Viên rất nặng, nếu nó phát hiện trong hang động không có vài người thì chỉ sợ sẽ đuổi tới tận đây.
Cũng may ba người Đinh Hoan khá may mắn, một đêm trôi qua cũng không thấy con Cự Viên kia đuổi tới.
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng ba người đã vội vàng lên đường.
Trong mắt Tần Di và Lưu Ngải Muội, ở lại núi Thiên Lạc một ngày là nguy hiểm thêm một ngày.
Còn trong mắt Đinh Hoan, ở lại núi Thiên Lạc một ngày là một ngày hắn lãng phí thời gian tu luyện.
Mới ở chung với Đinh Hoan một ngày, Lưu Ngải Muội và Tần Di đã cảm nhận được những cảm xúc khác nhau.
Lúc trước khi bốn người bọn họ ở chung, hai ngày đầu vẫn ổn, sau này thường xuyên bữa đói bữa no.
Dù làm đồ ăn cũng chỉ nấu ít cá đơn giản và thêm chút rau dại.