Chương 15: Kết Cục Của Bách Truyền Cường 2
"Có chuyện gì vậy?"
Đinh Hoan hỏi một câu xong thì đi tới.
Đinh Hoan thấy ở chỗ miệng hang đầy vết máu.
Thấy người tới là Đinh Hoan, Lưu Ngải Muội lập tức khóc nói:
"Bách Truyền Cường bị Cự Viên xé xát rồi. . .”
"Cự Viên vào được đây bằng cách nào?"
Đinh Hoan đã hiểu vì sao cô gái này lại sợ hãi và Kiều Y chạy vào động rồi.
Kim Viên ăn thịt người xem như rất đáng sợ nhưng trực tiếp xé xác người ra thì quá kinh khủng rồi.
Tần Di còn đang run rẩy, Lưu Ngải Muội dù hoảng sợ nhưng vẫn có thể trả lời Đinh Hoan:
"Chúng ta đói quá, Di Di định trả dược liệu cho Cự Viên. Bách Truyền Cường nói Cự Viên nhất định đi rồi, bèn chủ động cầm dược liệu tiến ra ngoài trước. Chẳng qua hắn vừa mới tới cửa hàng đã bị Cự Viên dùng tay bắt lấy, trực tiến xé xác. . .”
Nói đến đây, Lưu Ngải Muội lại bắt đầu khóc lên.
Cả đời nàng cũng không quên được cảnh tượng này, thật sự quá là kinh khủng rồi.
Đinh Hoan đã hiểu, xem ra việc Kiều Y thụ thương là vì sợ quá nên chạy vội, từ đó vô tình bị thường.
"Trả dược liệu cho nó chưa?"
Đinh Hoan vội hỏi.
"Dược liệu nằm trong tay Bách Truyền Cường, hắn đã bị Cự Viên bắt đi rồi, cũng không biết dược liệu đang ở đâu."
Thanh âm của Lưu Ngải Muội đã khá hơn một chút, nhưng vẻ mặt vẫn trắng bệch như cũ.
Đinh Hoan hiểu, dược liệu trăm phần trăm đã bị Đại Hoang Kim Viên lấy đi rồi.
Đối với Đại Hoang Kim Viên mà nói, loại dược liệu này chẳng khác nào mạng của nó, tìm lại dược nhất định sẽ kiếm chỗ giấu đi.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức đi tới cửa hang.
"Ngươi muốn làm gì?"
Thấy hành động của Đinh Hoan, Lưu Ngải Muội hoảng sợ hỏi.
Đinh Hoan quay đầu nhìn nàng:
"Chỉ sợ đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của chúng ta, đợi lát nữa con Cự Viên kia trở về chúng ta khẳng định đi không nổi."
"Ngươi nói Cự Viên đi rồi? Làm sao ngươi biết?"
Lưu Ngải Muội trò chuyện với Đinh Hoan vài câu khiến cảm xúc của nàng ổn định hơn rất nhiều.
Đinh Hoan đáp:
"Ta đoán, Cự Viên hẳn đã tìm nơi giấu dược liệu, đợi nó dấu xong, trăm phần trăm sẽ quay lại báo thì.”
Đinh Hoan không đoán mò, hắn đã gặp biết bao nhiêu tình huống thế này rồi, nghe đồn giống loài của Đại Hoang Kim Viên rất thù vặt.
Rất ít hung thú có lòng mang thù mạng như anh trai tóc húi cua.
Con Đại Hoang Kim Viên này vẫn còn là con non, trí lực vẫn chưa đầy đủ, hẳn nó không nghĩ tới việc nó vừa rời đi, người trốn trong động lập tức chạy trốn.
"Lỡ ngươi đoán sai thì sao?"
Lưu Ngải Muội run giọng hỏi.
Đinh Hoan cười cười:
"Đoán sai thì đoán sai thôi, thân trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, con người luôn phải đưa ra lựa chọn. Lựa càng trễ thì rủi ro càng cao. Ta đều nghị ngươi đi cùng ta, ở tại nơi này không có tương lai đâu."
Nói xong, Đinh Hoan lần nữa xoay lưng rời đi.
"Chờ chúng ta với."
Lưu Ngải Muội thấy Đinh Hoan muốn rời đi thì tranh thủ thời gian đứng dậy.
Chân nàng vẫn đang phát run, vừa nghĩ tới việc bản thân ở lại đây sẽ có kết quả như Bách Truyền Cường thì thiếu nữ chẳng dám do dự nữa.
Đinh Hoan dừng chân, ấn tượng của hắn với Lưu Ngải Muội cũng không tệ lắm.
"Di Di, chúng ta đi nhanh lên."
Dường như Lưu Ngải Muội có chút mạnh mẽ hơn Tần Di, không những tự mình đứng lên mà còn kéo Tần Di dậy.
"Ta, ta. . ."
Tần Di không nói nổi một câu, nàng không cách nào quên thảm trạng của Bách Truyền Cường.
"Các ngươi nhanh lên, nhiều lắm ta chỉ có thể cho các ngươi mười giây chuẩn bị."
Đinh Hoan nói.
Không biết con Đại Hoang Kim Viên kia đi đâu giấu dược liệu, nhưng Đinh Hoan biết rõ chỉ cần ở lại đây thêm một giây thì càng nhiều thêm một phần nguy hiểm.
“Để ta kêu Kiều Y nhé, hắn vừa tiến vào trong."
Lưu Ngải Muội nói.
Đinh Hoan xoay người rời đi, kêu tên Kiều Y kia?
Nói đùa cái gì vậy? Chờ gã ta tới thì xác họ cũng lạnh rồi.
Thấy Đinh Hoan không thèm nói thêm gì lập tức xoat người rời đi thì Lưu Ngải Muội cũng từ bỏ suy nghĩ này.
Nàng tranh thủ thời gian kéo Tần Di dậy, sau đó đeo túi lên, lảo đảo nghiêng ngã đi theo Đinh Hoan đi tới cửa động.
Ngoài động bừa bộn vô cùng, khắp nơi đều là đá vụn hố sâu cùng mảnh vụn thi thể của Bách Truyền Cường, khiến người ta không rét mà run.
Đinh Hoan không chút lưỡng lự, lập tức nhảy khỏi hang đá, hang đá cách mặt đất bốn năm mét nay vì Cự Viên không ngừng oanh kích mà phía dưới tạo thành một sườn dốc, khiến họ có thể đi xuống một cách nhẹ nhàng.
"Cự Viên đi thật rồi, chúng ta nhanh lên."
Lưu Ngải Muội không thấy Cự Viên đâu, nàng nhìn Đinh Hoan lao xuống dưới cũng lôi kéo Tần Di lảo đảo nghiêng ngã đi theo.
Hai chân Tần Di nhũn ra, cả hai mất trọng tâm, trực tiếp ngã xuống dưới, may mà cả hai đều không thường nặng, chỉ bị xây xác nhẹ.
Đinh Hoan không để ý hai cô gái, hắn chọn một hướng ngược vừa ban đầu rồi tăng tốc, thà đi đường vòng chứ tuyệt không về đường cũ.
Tiếp xúc với Đinh Hoan, Lưu Ngải Muội cũng có thêm hiểu biết về Đinh Hoan, khi thấy Đinh Hoan rời đi, nàng lập tức kéo Tần Di đi cùng.
Sau một thời gian dài, Tần Di đã dần khôi phục lại, nàng không cần dựa vào Lưu Ngải Muội cũng đã tự mình đi được.