Chương 14: Kết Cục Của Bách Truyền Cường 1
Đinh Hoan đứng ở nơi khuất bóng, dù thế nào thì hiện tại hắn cũng không thể chủ động hỏi thăm đám Tần Di.
Thứ nhất Tần Di căn bản cũng không biết chuyện của cha hắn, thứ hai với thực lực hiện tại của hắn, hỏi những chuyện này chẳng khác nào tìm chết.
Nhưng đi được vài bước, đột nhiên Đinh Hoan dừng lại.
Cha tới Tần gia ở Yến Kinh có thể là vì chuyện của hắn, rốt cuộc cha hắn đã dùng cớ gì để thuyết phục Tần gia đồng ý kết thông gia với tập đoàn Bách Ngọc?
Hắn có nghe tiếng của Tần gia ở Yến Kinh, đó không phải gia tộc nhỏ.
Tần gia đồng ý kết thông gia với họ chắc chắn không phải vì tiền, chẳng lẽ cha hắn hứa Bách Ngọc sẽ toàn lực hỗ trợ tài chính cho Tần gia, hay là. . . .
Hiện tại toàn thế giới đang có xu thế gì?
Mấy tháng sau, Gen Đại Dương sẽ ra đời. . . .
Không phải mọi người đều đang tìm cách nâng cao khả năng dung hợp gen sao?
Chẳng lẽ cha hắn mất tích vì việc này? s
Hoặc nói, Bách Ngọc nghiên cứu được một loại gen tốt có khả năng dung hợp cao với con người, sau đó cha hắn cùng thứ này tới Yến Kinh tìm đồng minh?
Đinh Hoan càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, vì hắn biết rõ, ở kiếp trước, sau vài tháng nữa tập đoàn Bách Ngọc bị sụp đổi, mà nghiên nhân là vì họ nghiên cứu được một loại Gen có tên Seleucid.
Loại gen này có khả năng chống già yếu, giúp người ta trẻ hơn mười đến hai mươi tuổi, còn có thể gia tăng tuổi thọ mười đến hai mươi năm.
Thời gian ra mắt cụ thể. . . Hẳn là vài ngày nữa.
Gen Seleucid không chỉ giúp người ta cải lão hoàn đồng, còn giúp nội tạng lần nữa được tẻ hóa.
Mà đáng sợ là có người dung hợp Gen Seleucid xong, sau vài tháng đã chết. Sự cố này khiến cấp quản lý tập đoàn Bách Ngọc tự vẫn tập thể.
Cấp quản lý tập đoàn Bách Ngọc tự vẫn tập thể à?
Chó cũng không tin, rõ ràng là bị sát hại.
Mà điều kỳ quái là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ sau vài tháng mà thôi.
Cùng thời gian Bách Ngọc sụp đổ, công ty kỹ thuật gen Vĩnh Đường đã nghiên cứu thành công và cho ra mắt loại thuốc dung hợp gen cải lão hoàn đồng có tên Kén Nguyên.
Bách Ngọc ra mắt loại gen mới, Bách Ngọc sụp đổ, Vĩnh Đường thành công ra mắt thuốc dung hợp gen Kén Nguyên mà trở thành tập đoàn gen lớn thứ hai toàn cầu.
Nếu nói đây đều là trùng hợp, Đinh Hoan không tin.
"Hắn muốn đi đâu?"
Thấy Đinh Hoan bắt đầu đi vào chỗ sâu hơn trong hang động, Kiều Y nghi ngờ hỏi một câu.
"Quan tâm hắn làm gì, đi xa một chút để chúng ta có thêm không gian thanh tĩnh."
Bách Truyền Cường cắt lời.
Lưu Ngải Muội há to miệng, tựa hồ muốn gọi Đinh Hoan lại nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Đinh Hoan chỉ là không muốn ở cùng mấy người này, chỉ cần ngày nào mà nữ nhân ngu xuẩn kia chưa chịu trả dược liệu cho Đại Hoang Kim Viên, chuyện này sẽ không thể kế thúc.
Dù Đại Hoang Kim Viên không thể xông vào hang động nhưng mấy người này không có đồ ăn cũng không thể tiếp tục trốn ở đây.
Trong túi đồ của Đinh Hoan có thức ăn giúp hắn cầm cự được bốn năm hôm, nếu chia cho đám người kia thì chưa đầy hai hôm đã hết sạch.
Bạch Truyền Cường vừa nhìn đã biết là người không tốt, nếu đói thì nhất định sẽ cướp đồ ăn của hắn.
Nhưng khiến Đinh Hoan bất là ngờ hang động này khá sâu, hắn đi vài trăm mét cũng chưa thấy đáy.
Đinh Hoan không dám đi sâu hơn, nơi này âm trầm quá, thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng kêu kỳ quái.
Đinh Hoan tìm được một cái hốc nhỏ tương đối khó thấy, nơi này đủ để hắnẩn nấp vài hôm.
Một ngày rất nhanh đã trôi đi, ở nơi sâu trong hang động chừng trăm mét nhưng Đinh Hoan vẫn nghe được tiếng gầm rú công kích của Kim Viên, hắn không quan tâm, ăn xong lại tiếp tục tu luyện Lạc Thức Kinh.
Ngày thứ ba, Đinh Hoan vừa ăn xong một bữa, hắn đang chuẩn bị tu luyện tiếp thì nghe được âm thanh kêu la đau đớn, nghe như của Bách Truyền Cường vậy.
Kim Viên xông vào sơn động rồi?
Khả năng không cao a, Kim Viên kia cùng lắm chỉ bằng với võ giả ngoại kình thôi, với hình thể lớn như thế sao nó xông vào động được.
Tiếng bước chân lảo đảo vang lên ngày càng gần, Đinh Hoan dần cảnh giác hơn, hắn đưa tay vào túi nắm chặt con dao, mắt nhìn chằm chằm chỗ cửa.
Thế nhưng ánh sáng không truyền vào sâu trong đây được, nhưng Đinh Hoan vẫn mập mờ thấy được thân ảnh một người vịnh tường đi tới.
Là Kiều Y ư?
Kiều Y hiện vịnh tường đi từng bước, mùi máu nhàn nhạt khiến Đinh Hoan nhận ra đối phương hình như đã bị thương.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đinh Hoan dứt khoát đeo túi lên, xoay người đi về phía cửa hang.
Kim Viên tuyệt đối không vào hang đá được, Kiều Y đáng ghét vào thì hắn sẽ đi ra ngoài.
Đinh Hoan lần nữa đi tới chỗ cửa động, dựa vào ánh sáng mông lung mà thấy được Tần Di đang ngồi dựa vào tường, sắc mặt nhợt nhạt, bên cạnh là Lưu Thải Muội đang thấp giọng khóc nức nở.
Kỳ quái, Bách Truyền Cường đâu rồi?