Chương 13: Vị Hôn Thê Nhà Họ Tần
Đinh Hoan mặc kệ không hỏi nữa, tầm mắt chuyển về phía bên ngoài, nơi Cự Viên đang điên cuồng đập vào vách đá.
Trước đó, Đinh Hoan vẫn nghĩ đây chỉ là Cự Viên bình thường, hiện tại khi quan sát kỹ hơn, hắn thầm lấy làm kinh hãi.
Chẳng lẽ đây không phải Cự Viên bình thường? Sao nhìn giống Kim Viên dị chủng Đại Hoang đang ở giai đoạn biến dị ban đầu vậy?
Trên Địa Cầu, dù hoàn cảnh đột ngột biến dị, khiến vào loài sinh vật đột biến đi nữa thì Đại Hoang Kim Viên sao có thể xuất hiện ở đây?
Đại Hoang Kim Nguyên là sự tồn tại mà hắn biết được khi lang thang trong vũ trụ ở kiếp trước, nó có nguồn gốc ngoài hành tinh, là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết. Toàn thân loài vượn này đều có màu vàng kim, trông như đang choàng một lớp áo khoác màu vàng vậy.
Sở dĩ Kim Viên Đại Hoang nằm trong top 10 thần vật là vì chúng có hai loại năng lực đáng sợ.
Đầu tiên là sức lực lớn vô cùng, thứ hai là đôi mắt của nó phân biệt được ảo và thật.
Đinh Hoan nhìn Cự Viên đang đập vào vách đá không chớp mắt, dường như trên trán Cự Viên có một vệt màu đen, đây chính là con mắt thứ ba giúp nó phân biệt ảo ảnh.
Hiện tại mắt thứ ba của nó chưa mở, chứng tỏ đây chỉ là một con non.
Đinh Hoan hít một hơi thật sâu, chờ tới khi thực lực hắn mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ quay lại lấy gen sức mạnh và gen phân biệt thực ảo từ Đại Hoang Kim Viên.
Mà tỷ lệ gặp được Đại Hoang Kim Viên chẳng khác nào tìm một hạt bụi trong vũ trụ cả.
Dù người khác có lấy được gen của nó cũng chẳng thể luyện chế ra dược dịch biến đổi gen cho con người, nhưng hắn thì làm được.
"Bách Truyền Cường, đừng có luôn dữ dằn như vậy. Hiện tại là lúc chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, phải đoàn kết."
Cô gái áo lam nói với nam tử dáng lùn, sau đó nhìn Đinh Hoan mà nói:
"Ta tên Lưu Ngải Muội, từ Yến Kinh tới đây du lịch.”
Đinh Hoan làm sao cũng không thấy mấy người này tới đây là để du lịch, nhưng hắn không quan tâm.
Ngoại trừ Lưu Ngải Muội còn biết nói tiếng người, ba tên còn lại chẳng thèm nhìn Đinh Hoan lấy một cái, vì thế Đinh Hoan dứt khoát lờ đi, kiếm một tảng đá mà ngồi.
Nếu nữ nhân tên Tần Di không chịu trả dược liệu cho Cự Viên, nó sẽ không rời đi, chẳng biết còn phải ở nói này bao lâu nữa, dù sao cũng phải ở chung, phí lời làm gì.
Không đúng, dược liệu mà Tần Di khăng khăng muốn giữ rất có thể là linh dược mà Đại Hoang Kim Viên dùng để ngưng luyện Hư Ảo Chi Nhãn. Nghĩ tới đây, tầm mắt Đinh Hoan theo bản năng hướng về phía Tần Di.
Đại Hoang Kim Viên mất đi loại linh dược này, chắc chắn không thể mở con mắt thứ ba.
Như vậy, dù hắn có lấy được máu của Đại Hoang Kim Viên và nghiên cứu được dược dịch biến đổi gen thì hiểu quả cũng rất thấp.
Đinh Hoan âm thầm lắc đầu, bây giờ hắn muốn lấy gốc dược liệu kia chỉ như người si nói mộng.
Đinh Hoan cứ thế tự tính toán trong đầu.
Cả ngày, Đại Hoang Kim Viên dùng sức đáng vào vách đá, tới tối đã yên tĩnh lại.
Đinh Hoan khẳng định Kim Viên vẫn ở bên ngoài, hắn nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện vận chuyển Lạc Thức kinh. Mặc dù không thể hỗ trợ được gì nhưng giúp máu huyết lưu thông cũng tốt.
"Có phải Cự Viên kia rời đi rồi không? Cũng một lúc rồi mà không có động tĩnh gì."
Bách Truyền Cường cảm thấy có chút đói bụng, nhịn không được nói một câu:
"Chắc chắn vẫn chưa rời đi, bảo vật của nó còn ở đây, loại Cự Viên này rất mang thù, chúng ta đắc tội nó, nó sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu."
Lưu Ngải Muội đáp.
Tần Di có chút áy náy nói:
"Thật xin lỗi, là ta liên lụy mọi người, nếu không phải ta muốn tới đây, mọi người cũng không đến mức bị nhốt lại. Hay để ta trả dược liệu lại cho Cự Viên đi.”
Kiều Y nói:
"Hiện tại dù trả dược liệu lại cho Cự Viên, chỉ sợ nó cũng chẳng chịu rời đi.”
"Di Di, mọi người là bạn bè, nói liên lụy thì khách khí quá rồi. Chỉ là ta thật sự không biết vì sao ngươi nhất định muốn tới Thiên Lạc sơn thành phố Hà Lạc, kỳ thật đi Yến Sơn sơn ở Yến Kinh cũng được mà, các loại dược liệu biến dị lại trân quý ở nơi đó cũng có không ít."
Lưu Ngải Muội nói.
Tần Di im lặng một hồi mới nói:
"Ta tới đây là để xem thử vị hôn phu của mình ra sao, nhưng lúc tới nơi ta mới biết Đinh Bách Sơn, người sáng lập tập đoàn Bách Ngọc đã mất tích. Con trai ông ta là Đinh Tiểu Thổ đã bị đuổi đi. Bây giờ tập đoàn Bách Ngọc là công ty của Đinh Tiệt, ta chẳng khác đi một chuyến tay không."
"Vị hôn phu cha ngươi nói chính là kẻ bị đuổi đi đó à?”
Lưu Ngải Muội kinh ngạc hỏi.
Tần Di tự giễu cười:
"Đúng vậy, là hắn. Cũng không thể nói là vị hôn phu của ta, cha ta đã cho phép ta tự lựa chọn, chỉ khi ta hài lòng việc này mới có thể thành, cho nên ta mới muốn đến xem một chút a."
Đinh Hoan đánh giá Tần Di, nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp.
La Hâm Vi kém hơn nàng rất nhiều, nghĩ tới kiếp trước bản thân còn liếm cẩu La Hâm Vi nhiều năm như thế, Đinh Hoan liền lắc đầu, đúng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện a.
Đinh Hoan hiểu ý Tần Di, Đinh Hoan hắn không phải người thừa kế của Bách Ngọc, sẽ không lọt vào mắt của Tần Di, mà nàng sẽ không đồng ý tới…
“Nơi quê mùa như Hà Lạc…”
Bách Truyền Cường nói được nửa câu thì cảm thấy mình nơi vậy cũng không đúng, nơi này cũng không tệ tới vậy, dứt khoái chuyên lời:
"Ngươi có thể cự tuyệt hôn sự này mà."
Không ai trả lời Bách Truyền Cường, mối hôn sự này không chỉ là chuyện của hai người, nhất định liên quan tới sản nghiệp hai nhà.
"Ta nghe nói Đinh Bách Sơn đã mất tích nửa năm, trước đó chẳng lẽ cha ngươi nên biết rồi chứ?”
Lưu Ngải Muội không hiểu mà hỏi một câu.
Tần Di lắc đầu:
"Không phải, nửa năm trước chú Đinh có ghé qua nhà ta, hắn đã gặp ta…”
Tần Di không nói hết.
Mà cách đó không xa, Đinh Hoan thầm suy nghĩ, khả năng cao việc cha tới Tần gia của Yến Kinh có liên quan tới hắn.
Cha hắn đã tới đó nói chuyện của hắn với cha của Tần Di, vì thế nàng ta mới tới đây.
Nếu cha hắn mất tích sau khi tới Tần gia, khả năng cao việc này có liên quan tới nhà họ, chỉ là Tần Di không biết thôi.