Chương 12: Hai Nam Hai Nữ
Lại một tiếng gào thét nữa truyền đến, Đinh Hoan biến sắc, hắn khẳng định đây chính là tiếng gào của hung viên*.
*vượn
Trước đó ở Thiên Lạc sơn không có loài vượn này nhưng sau khi Địa Cầu dị biến, Thiên Lạc sơn liền xuất hiện hai loại hung viên, một loại là Cự Viên, còn có một loại nữa là Hạt Viên.
Dù Cự Viên hay Hạt Viên đi nữa cũng đều là loài vật đã bị tiệt chủng, riêng Cự Viên còn là dã thú thời viễn cổ nữa.
Xem như thế giới không biến dị thì hai loài vượn này vốn đã cực kỳ hung mãnh. Sau biến dị chúng trở thành hung thú, giết người như ngóe.
Dựa vào tiếng gào, Đinh Hoan đoán đây rất có thể là Cự Viên, nó đang di chuyển về phía hắn.
Giờ phút này, Đinh Hoan nào còn nửa điểm lưỡng lự, hắn nhanh chóng chọn một hướng rồi cấp tốc chạy đi, chỉ hy vọng con Cự Viên này không nhằm về phía hắn.
Dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không phải mục tiêu của Cự Viên, trừ thu thập vào loại thực vực ra hắn không làm gì để Cự Viên tức giận cả.
Dù Đinh Hoan nhanh nhẹn nhưng tốc độ vẫn không bằng Cự Viên, chỉ vài phút mà hình dáng Cự Viên đã hiện rõ sau lưng hắn.
Đinh Hoan không hiểu vì sao con vượn này lại đuổi theo hắn, hắn đâu có làm gì đắc tội nó.
Vào lúc Đinh Hoan lo lắng không thôi, hắn thấy được một hang đá nằm trên vách đá dựng đứng, cách mặt đất chừng năm mét.
Đinh Hoan điên cuồng tăng tốc, hai chân mượn lực vách đá mà bật lên, nắm vào thành hang, sau đó lăn người nhảy vào.
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài liên tục vang lên tiếng vang, rõ ràng Cự Viên đang đứng ngoài hang đá nổi giận. Cũng may mà hang động không lớn, dù Cự Viên có thể nhảy lên chỗ hang đá nhưng không thể xông vào.
Sau khi vào hang, Đinh Hoan mới nhìn được trong đây có bốn người, hai nam hai nữ.
Nam tử cao gầy đang nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ bất hảo.
Đinh Hoan thầm lấy làm lạ, nơi này cũng được xem như chỗ sâu của Thiên Lạc sơn, cơ hồ không có người tiến vào, sao hiện tại lại xuất hiện bốn người này?
"Cút đi, ngươi dẫn hung viên tới đây, chuyện này tự ngươi xử lý."
Nam tử cao gầy thấy Đinh Hoan không nói gì thì chẳng chút khác khí dọa nạt.
"Kiều Y, hung viên kia hết sức đáng sợ, ra ngoài đó chỉ có một con đường chết. Không gian trong này rất lớn, năm người vẫn đủ chỗ. Con vượn kia không sớm thì muộn cũng sẽ đi, đâu thể một mực thủ canh giữ bên ngoài mãi."
Một cô gái mặc áo lam ngồi bên trong bèn nói.
Đinh Hoan ngửi thấy mùi thảo dược thấm đẫm ruột gan, hắn nhìn về phía ba lô của nữ tử còn lại, mùi thuốc phát ra từ đây.
"Các ngươi đoạt linh dược mà Cự Viên canh giữ?"
Đinh Hoan bỗng hiểu được vấn đề.
Ban đầu, hắn còn có chút áy náy, bị người tên Kiều Y quát, hắn cũng không để ý. Hiện tại hắn mới biết thì ra kẻ cầm đầu không phải hắn, mà là bốn người trước mắt này.
Chuyện duy nhất hắn làm sai đã chọn nhầm hướng là lúc chạy trốn.
"Tiểu tử, nói chuyện cẩn thận một chút, cái gì mà cướp linh dược của Cự Viên? Đây là chúng ta đào được."
Nam tử vừa lên tiếng cao chỉ chừng một mét sáu, mặt mũi hung hãn, nhìn cũng không phải là dạng người thiện lành gì.
Đinh Hoan a một tiếng, bình tĩnh nói:
"Nếu như mọi người đều muốn sống thì ném bụi thảo dược này ra, trả cho nó, bằng không chẳng ai còn sống mà rời đi được đâu.”
"Ngươi có ý gì?"
Ngữ khí khi nói chuyện của Kiều Y càng thêm bất hảo, tỏ vẻ chỉ cần một lời không hợp nhất định sẽ giáo huấn Định Hoan một trận.
Đinh Hoan từ tốn nói:
"Cự Viên bảo vệ linh dược, đó là mệnh căn của nó, hiện tại nó chắc chắn đã ngửi được mùi của dược liệu, nếu các ngươi không trả linh được lại, con Cự Viên kia dù có chết cũng không rời đi.”
Nói xong, Đinh Hoan thầm cảm thấy xúi quẩy, nếu hắn đổi hướng khác, Cự Viên tuyệt đối sẽ không nhằm vào hắn.
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Nữ tử đeo ba lô nói, khi nói nàng nhíu mày, rõ ràng không nỡ bỏ lại.
Tuy ánh sáng trong động không đủ nhưng Đinh Hoan vẫn nhận ra nữ tử này nhìn rất được.
Ngũ quan có tỉ lệ vô cùng hòa hợp, dáng người lồi lõm vừa vặn, nếu không phải thần thái có chút cao ngạo, chỉ sợ nam nhân nào nhìn vào cũng động lòng.
"Tần Di, nghe tiểu tử này nói bậy làm gì. Con vượn kia to như vậy cũng là một con súc sinh mà thôi, có thể kiên nhẫn và thông minh cỡ nào được?”
Kiều Y khó chịu nhìn sang Đinh Hoan, sau đó quay đầu nhu hòa nói với nữ tử kia.
"Di Di, này chỉ sợ là thật, sự chấp nhất của động vật với bảo vật chúng canh giữ có lúc còn lớn hơn so với loài người.”
Cô gái áo lam nói giúp Đinh Hoan.
Sau khi nói xong, nàng mới chuyển hướng nhìn về phía Đinh Hoan:
"Ngươi là người của Hà Lạc? Tới nơi này tìm kiếm dược liệu à?"
Đinh Hoan có ấn tượng rất tốt với cô gái mặc áo lam này, hắn gật gật đầu:
"Đúng vậy, ta đến từ thành phố Hà Lạc, hiện tại các loại dược liệu hoang dại có giá rất cao, nên muốn tới Thiên Lạc sơn thử vận may, các ngươi thì sao?"
Hắn cũng muốn hỏi thăm xem đám người này từ đâu mà tới, đặc biệt cái tên Kiều Y kiêu ngoại như con gà trống kia.
"Tiểu tử, đừng xen vào chuyện của chúng ta.”
Tên lùn có dáng vẻ hung hãn nhìn chằm chằm Đinh Hoan, dùng ngữ khí hung ác mà nói.