Cách đây năm năm, Khương Ảnh là một tu sĩ có tu vi Hóa Thần Viên Mãn sắp đột phá Luyện Hư Kỳ, thiên phú nghịch thiên, lại am hiểu võ nghệ cao cường. Là một thiếu chủ trong một gia tộc có tiếng tăm ở Băng Phong Đế Quốc. Tinh thông võ nghệ, thông minh lại hoạt giát, văn thơ trình tường, phải gọi là văn võ song toàn. Tính cách lạnh lùng, ít nói nhưng tâm địa trong sáng, không nhiễm trần tục.
Với thân hình cao ráo khá thư sinh, Khương Ảnh thu hút được rất nhiều thiếu nữ ở Băng Phong Đế Quốc, có rất nhiều gia tộc muốn cầu thân vì tương lai rộng mở của Khương Ảnh, nên thường xuyên tìm đến gia tộc của Khương Ảnh nhưng đều bị cha hắn khéo léo từ chối. Bởi vì thiên phú bậc nhất này khiến nhiều tên trên Băng Phong Đế Quốc ghen tị, đặc biệt là Nhị hoàng tử Băng Phong Đế Quốc. Cố gắng tìm mọi cách để làm hắn thân bại danh liệt.
Lúc đó, Thiên Thanh lại là con gái độc nhất của Liễu gia ở Kinh Đô, thiên phú thì khỏi phải bản, 20 tuổi đã đột phá Nguyên Anh Kỳ. Tính tình ngây thơ, hoạt bát, đánh yêu và có chút khờ dại. Lúc đó ngây thơ không biết yêu đương là gì, nàng trốn ra ngoài và bắt đầu tham quan khắp Băng Phong Đế Quốc.
Và thế là cuộc gặp gỡ của một nam nhân lạnh lùng, ít nói và cô nàng ngây thơ, nói nhiều lại xảy ra trong Huyền Thú Sâm Lâm. Lúc đó Khương Ảnh muốn tôi luyện võ kỹ nên đã tiến vào Huyền Thú Sâm Lâm lấy yêu thú ra tu luyện, với tu vi Hóa Thần Kỳ, võ kỹ điêu luyện thì khó có yêu thú nào làm khó được hắn. Còn cô nàng Thiên Thanh đi lạc trong Huyền Thú Sâm Lâm, cố gắng tìm đường ra nhưng bị yêu thú Tứ giai viên mãn rượt đuổi chạy trối chết.
Nghe tiếng kêu thất thanh của Thiên Thanh, Khương Ảnh hiếu kỳ tiến lại gần. Hắn thấy cô nàng đang đu trên một thân cây cổ thụ lớn, còn bên dưới là một con Kim Tinh Sư đang đi lòng vòng bên dưới. Nhìn cô nàng khóc lóc làm Khương Ảnh bật cười, hắn liền một kiếm giết chết Kim Tinh Sư bên dưới. Và thế là Thiên Thanh đem lòng yêu nam nhân đã cứu mình.
Khương Ảnh đưa Thiên Thanh về gia tộc, lúc nào Thiên Thanh cũng bám lấy hắn không buông làm Khương Ảnh có chút buồn cười, từ từ trái tim băng giá cũng bị ngọn lửa cuồng nhiệt của Thiên Thanh làm tan chảy, và hắn thấy mình đã yêu nàng. Hai người bên nhau trong bể tình hạnh phúc cho đến khi tai họa ập xuống đầu gia tộc của Khương Ảnh.
Liễu gia đại tiểu thư liền không có tung tích một tháng liền, Liễu gia liền nhanh chóng truy tìm tung tích của đại tiểu thư. Và nhanh chóng xác định được Thiên Thanh đang ở chỗ của Khương Ảnh.
Liễu gia nhanh chóng điều người tới chỗ gia tộc của Khương Ảnh đến đón đại tiểu thư của bọn họ. Người của Liễu gia đã thấy được đại tiểu thư đang yêu đương với thiên tài của Băng Phong Đế Quốc, liền cấp tốc trở về bẩm báo gia chủ. Gia chủ Liễu gia thấy vậy liền nhanh chóng tới chỗ gia tộc của Khương Ảnh bàn chuyện hôn sự của hai người. Và cuối cùng kết quả tốt đẹp, hai người được kết hôn nên duyên vợ chồng với nhau.
Tuy nhiên, Nhị hoàng tử biết được việc đó, hắn tức điên lên, nữ nhân mà mình thầm thương trộm nhớ lại đi lấy một mà hắn ganh tị và ghen ghét nhất làm chồng. Nhất thời điên cuồng, hắn tìm mọi cách để phá hoại buổi hôn sự này nhưng điều vô dụng. Cuối cùng hắn thuê một tên nô tài trong gia tộc của Khương Ảnh, bắt gã bỏ thư tạo phản vào phòng gia chủ của gia tộc Khương Ảnh. Sau đó hắn điều binh tới lục soát chỗ ở của gia tộc Khương Ảnh, tìm được bức thư tạo phản và gán tội tru di cữu tộc lên đầu gia tộc Khương Ảnh.
Vì cứu lấy Khương Ảnh, Liễu gia liền đem một tên tử tộc ra, cho người đó hóa trang y hệt như Khương Ảnh. Nhưng người tính đâu bằng Trời tính, mọi chuyện bị Nhị hoàng tử phát giác và Liễu gia bị định tội bao che kẻ thù, liền bắt Liễu gia gả Liên Thanh cho Nhị hoàng tử nhưng bị Hợp Hoan Tông chen chân vào nên không thể thực hiện được. Nhị hoàng tử tức giận, hắn cho người đuổi giết Khương Ảnh.
Trong đêm bị truy sát, Khương Ảnh bị trọng thương chỉ còn một tia hơi thở có thể dập tắt bất kì lúc nào, bên cạnh là năm cái xác của năm tên đang muốn truy sát hắn. Khương Ảnh cứ nghĩ mình sắp chết, hắn định nhắm mắt buông xuôi nhưng khi nhớ tới Liên Thanh, hắn mở bừng mắt. Hắn không muốn chết, hắn phải sống để gặp lại người mà hắn yêu thương. Lê lết cái thân đến một góc đường vắng và là con đường mà Dạ Cô Lãnh sắp đi ngang, Khương Ảnh gục xuống, mất đi ý thức.
Dạ Cô Lãnh đi ngang qua, gã thấy một thiếu niên đang nằm ngay giữa đường phố hoang vắng, gã hiếu kỳ tiến lại và xác định là thiếu niên có thiên phú nghịch thiên. Gã nhanh chóng đưa Khương Ảnh về Dạ gia, chữa trị và chăm sóc cho Khương Ảnh đến tận ngày hôm nay.
Với cái ân cứu mạng, Khương Ảnh đã trở thành thuộc hạ bí mật của Dạ Cô Lãnh, chuyên thu thập tin tức và giết người cho Dạ Cô Lãnh. Hắn cố gắng tìm cách để mình có thể mạnh mẽ hơn, thay tên đổi họ chỉ để có thể báo thù.
Còn về phía Thiên Thanh, nàng được gia tộc đưa vào Hợp Hoan Tông để phòng việc Nhị hoàng tử gây rối. Thiên Thanh tiến vào Hợp Hoan Tông, nàng cố gắng tu luyện để có thể mạnh mẽ hơn để báo thù cho người yêu của mình.
Và đến ngày hôm nay, họ vô tình gặp lại nhau, nổi nhớ nhung dày vò họ suốt năm năm liền, bây giờ cuối cùng cũng có thể giải tỏa.
Nằm trong lòng Khương Ảnh, Thiên Thanh cố gắng ôm chặt lấy hắn vì nàng sợ hắn bỏ nàng mà đi. Thân thiếu nữ chỉ mới nhị thập ngũ đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, tình yêu nam nữ của nàng dành cho hắn lớn tựa như biển cả.
Hôn nhẹ lên trán Thiên Thanh, Khương Ảnh chỉ biết im lặng. Cả hai cố gắng giành cho nhau từng giây phút ngắn ngủi.
Một lúc sau, bên ngoài dường như có động tĩnh, Thiên Thanh từ trên người hắn ngồi dậy, nàng nhanh chóng mặc y phục vào rồi cất bước ra khỏi động. Nàng quay người thấy hắn mỉm cười nhìn nàng.
" Hẹn gặp lại !" Thiên Thanh cười hạnh phúc, nàng nhẹ nhàng nói một câu liền phi thân mất hút.
" Hẹn gặp lại !" Khương Ảnh nhìn bóng dáng nàng rời đi mà nói theo. Hắn nhanh chóng mặc lại bộ hắc y mà di chuyển theo nàng, hắn muốn bảo vệ nàng.
Xoạt…
" Sư tỷ !!!" Thiên Thanh xuất hiện trước mặt các chúng nữ, Thu Trúc liền chạy đến ôm lấy nàng.
" Thiên Thanh sư tỷ ! Người không có chuyện gì chứ ?" Một nữ tử khác tiến lên hỏi. Nàng quan sát thấy Thiên Thanh không hề có một vết trầy xước nào khiến các nàng yên tâm không ít.
" Ta không sao ! Nhanh chóng tìm kiếm Linh Ngọc sư muội thôi !" Thiên Thanh đáp.
Và một tiểu đội gồm mười người liền nhanh chóng mất hút.
Khương Ảnh đứng ở một nhánh cây cổ thụ cách đó không xa, hắn mỉm cười nhìn giai nhân đi, sau đó liền đi theo hướng ngược lại các nàng.
Và thế là hai người liền mỗi người một ngã, biết sau này cả hai có còn gặp nhau nữa hay không, họ tin vào số phận an bài.
--------------------------------------------------------
Trong khi đó, một nam một nữ đang tiến đến Hàn Phong Sơn, nam nhân thì từ từ đi tiếp còn nữ nhân thì nhanh chóng đào lên từng gốc cây thảo dược mà bỏ vào nhẫn trữ vật.
" Nàng nãy giờ đào gần hết khu rừng rồi mà còn chưa thỏa mãn à !" Dạ Hàn lên tiếng. Thấy Uyển Linh Ngọc cứ đào lên từng gốc rồi từng gốc bỏ vào nhẫn trữ vật mà Dạ Hàn cười khổ không thôi. Hắn không biết nàng đến đây để tìm Băng Lăng Quả đột phá tu vi hay đào cây về trồng trong vườn nhà. Nhìn hành động nâng niu mà Dạ Hàn hắn cảm thấy không biết nên làm thế nào.
" Hừ, chàng có biết những cái cây này đối với Luyện Dược Sư trong Hợp Hoan Tông quý giá cỡ nào không hả ! Nãy giờ xuất hiện không ít Nhị, Tam phẩm thảo dược, không đem về trồng thì uổng phí cỡ nào ! Ví như Hồng Điệp Thảo Tam giai dược thảo này công dụng đối với tu sĩ Kim Đan Kỳ rất tốt, giúp đỡ rất nhiều trong quá trình tu luyện, còn Hỏa Tinh Quả này dùng làm Đan dược rất tốt cho tu sĩ có Hỏa linh căn, còn cây Thanh Khiết Mộc này thì dùng làm căn cơ đột phá Kim Đan Kỳ cho các tu sĩ có Mộc linh căn, còn cái này…" Uyển Linh Ngọc vừa đào vừa giảng về công dụng của từng loại thảo dược cho Dạ Hàn biết.
Đối với một tu sĩ thì thảo dược, khoáng vật hay một viên yêu hạch của yêu thú lúc nào cũng trân quý, phẩm càng cao càng khó tìm. Thế nên nàng không kiêng kị gì mà đào từng gốc cây, ngọn cỏ bỏ vào bên trong nhẫn trữ vật của mình.
Dạ Hàn lắc đầu cười, Sắc Quỷ ngồi trên vai hắn điềm nhiên đọc quyển sách mới mang tên Con Đường Bá Chủ. Từ lúc sáng nó xuất hiện tới bây giờ vẫn mặt này điềm tĩnh, không nói câu nào.
" Nhưng nàng chắc là nó có thể sống không vậy ?" Dạ Hàn hỏi.
" Dĩ nhiên, bên trong nhẫn trữ vật thiếp đang đeo có một vùng đất nhỏ để trồng tạm thời, nó có thể chứa tới vài ngàn cây " Đào lên một gốc Mộc Liên Hoa, Uyển Linh Ngọc xoay người qua nói.
Dạ Hàn nhún vai. Quả không hổ danh là đệ tử của trưởng lão tồn tại trong Hợp Hoan Phái Thất cấp thế lực, thứ gì tốt cũng đều cấp cho nàng, đến cả Thổ nhuẫn làm vườn cũng có.
" Chủ nhân ngài sao không hái chúng bỏ vào Linh Giới Châu ! Bên trong đó có nồng độ linh khí cao hơn bên ngoài này gấp ba bốn lần, có tác dụng lớn giúp phát triển các loại thảo dược này " Sắc Quỷ lên tiếng.
" Mi nghĩ ta biết chăm sóc cây cỏ à !" Dạ Hàn liếc nhìn Sắc Quỷ. Thân hắn còn lo chưa xong huống chi tới mấy cái cây thảo dược này. Chăm sóc không được khéo lại giết hại nó.
" Có lẽ ngài nên tìm Tinh Linh Tộc để học một chút kiến thức về trồng thảo dược thì hơn " Lật sách qua trang mới, Sắc Quỷ nói rồi sau đó liền cúi đầu xuống đọc sách.
" Nơi này mà cũng có Tinh Linh Tộc à ?" Dạ Hàn liền hỏi. Trong đầu hắn liên tưởng tới những cô nàng mặc bộ váy lá, tai nhọn như tai yêu tinh, đôi môi đỏ mọng với cặp mắt trong lanh như nước kia.
" Dĩ nhiên là có rồi, chủ nhân ngài mới tới tinh cầu này ắt hẳn không hề biết gì tới sự tồn tại của Tinh Linh Tiểu Quốc ở Tây Vực " Sắc Quỷ đáp.
" Các nàng ở tận Tây Vực cơ à ?" Dạ Hàn có chút mơ màng. Phải biết cả cái Nam Vực này hắn còn đi không hết thì làm gì để biết tới Tây Vực.
" Đúng vậy ! Bất quá chủ nhân muốn gặp Tinh Linh Tộc thì tu vi chí ít cũng phải Hợp Thể Kỳ để còn phòng thân, nếu không sẽ bị Tinh Linh Tộc đập hội đồng chết " Sắc Quỷ cười nói. Đọc đến đoạn Lạc Nam bị Diễm Nguyệt Kỳ cưỡng hiếp mà nó mắc cười không thôi.
Thấy Sắc Quỷ vừa đọc sách vừa cười, Dạ Hàn nhún vai. Con tiểu quỷ này chắc chỉ đọc sách để sống qua ngày chứ có ăn uống gì, có khi cũng không thèm ngủ mà đọc sách.
" Ta ăn uống mà phải chờ chủ nhân ngài thấy mới được à, với lại sinh vật triệu hoán như ta thì cần gì phải ngủ " Sắc Quỷ như đọc được suy nghĩ của hắn, nó lên tiếng.
" Nhưng chí ít mi cũng phải nói năng, giải thích, chỉ dẫn cho ta vài điều cơ bản chứ ! Mi suốt ngày đọc với đọc không chán à !" Dạ Hàn bất mãn.
" Chủ nhân hiện tại cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ, muốn biết nhiều thứ chờ đột phá tu vi ! Còn nữa, những điều cơ bản mà ta đã chỉ cho chủ nhân gần như hết rồi ! Với lại, đọc mấy loại sách có gì là sai, chí ít lúc chủ nhân cần chỉ điểm vài tư thế chinh chiến nữ nhân một ngàn tám trăm hiệp thì còn có cách chỉ cho chủ nhân ngài a " Sắc Quỷ nhún vai. Nó tỏ vẻ như một tên chơi gái sõi đời mà chỉ đạo hắn.
Dạ Hàn sặc nước bọt, hắn liếc nhìn tiểu quỷ đang giương mặt tự hào nhìn hắn khiến hắn thèm đá nó vài cái cho đỡ ngứa chân. Mẹ nó, tên quỷ này giỏi cái gì không giỏi, lại đi giỏi chuyện nhân sinh nam nữ ! Hắn không biết nên nói gì về Sắc Quỷ nữa, đầu óc nó toàn chứa những thứ đen tối nhất của một tên chuyên đọc truyện sắc.
Cũng may là Uyển Linh Ngọc không hề nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nàng cũng chăm chú đào từng gốc thảo dược nên hơi đâu mà chú ý đến hành động của hắn.
" Ta rất muốn hỏi có phải kiếp trước mi là tên hoang dâm vô độ hay không mà kiếp này vẫn trầm luân trong sắc dục " Dạ Hàn nhìn Sắc Quỷ mà lên tiếng.
" Chủ nhân đừng có gắn ghép ta với những thể loại tầm thường đó chứ !" Sắc Quỷ đen mặt nhìn hắn. Nó tuy là có chút háo sắc nhưng cũng không đến mức hoang dâm vô độ như trong miệng của Dạ Hàn.
" Hừ ! Vậy xem so sánh mi với thể loại nào mới vừa ?" Dạ Hàn khinh bỉ.
" Chí ít cũng là soái ca công tử, hay nam chính lạnh lùng hoặc là thư sinh yếu ớt đều được " Sắc Quỷ cười nói.
Khụ… khụ… khụ…
Dạ Hàn lần nữa sặc nước bọt. Tên Quỷ này lúc nào cũng muốn so sánh với những tên nam chính trong truyện ngôn tình, không biết nó có chú ý đến hình tượng nó bao giờ chưa.
" Hình tượng của ta thì lúc nào cũng được nữ nhân địa ngục ca tụng, muốn trèo lên giường ta cũng không ít người đâu ! Chủ nhân hãy nên học hỏi theo ta đây này " Sắc Quỷ nhớ đến khoảnh khắc một đống nữ nhân trèo lên giường nó, tả hữu có đủ.
Dạ Hàn méo miệng sang, nó đang khoe khoang đấy hả trời.
" Nhưng mà ta nói mi này, tiết chế một chút vẫn nên tốt hơn, kẻo có ngày thân thể hư nhược " Dạ Hàn có lòng tốt khuyên bảo nó.
" Chủ nhân bớt lo, ta đây rất dai dẳng, một lượt mười người cũng không ăn nhầm gì đâu " Sắc Quỷ tự tin với thân thể của mình, nó lên tiếng.
" Mi là ngưu hả ?" Dạ Hàn lớn tiếng mắng.
" Ta là quỷ nha, dù sao thể lực của bọn ta là bất diệt " Sắc Quỷ không nhanh không chậm nói.
" Vậy mi…" Dạ Hàn vừa nói được hai chữ.
Rầm…
Một tiếng động lớn ngay trước mặt Dạ Hàn làm hắn phải chú ý ngước nhìn lên.
Dạ Hàn há hốc mồm, trước mắt hắn là một con cự viên cao khoảng hai ba trượng, đang liếc nhìn hắn. Dạ Hàn thấy hắn cực kỳ nhỏ nhoi trước con cự viên này.
" Là Tứ giai sơ kỳ Thổ Cự Viên !" Sắc Quỷ bình thản lên tiếng.
Dạ Hàn cười hơ hơ, nhanh chóng quay đầu, tay hắn nắm lấy tay của Uyển Linh Ngọc đang chăm chú đào đất mà cong đuôi chạy mặc kệ nàng có biết chuyện gì hay không !
Graoooo…
Cự Viên gầm lên, nó liền đuổi theo Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc. Bước chân đùng đùng làm mặt đất rung động
Hai người, à không ba người bị con khỉ đột to đùng rượt chạy trối chết.