Màn đêm bao trùm Huyền Thú Sâm Lâm. Trong lúc hai con người đang ngủ ngon lành trong một hang động, một bóng người đang đánh nhau với một bầy yêu thú từ Tam giai viên mãn trở xuống, địa điểm cách bọn họ khoảng vài dặm. Âm thanh gãy đổ và tiếng va chạm vang vọng khắp nơi.
" Khốn kiếp ! Lũ Nha Mộng Bức này bám dai như đỉa !" Bóng đen chửi rủa. Hắn cầm thanh kiếm điên cuồng công kích lũ dơi đang truy đuổi hắn.
Nếu Dạ Hàn và Sắc Quỷ ở đây thì cả hai chắc chắn nhận ra kẻ theo dõi hai người ba ngày trước.
Bóng đen đó không ai khác chính là Khương Ảnh, thuộc hạ của Dạ Cô Lãnh. Hắn quay lại tìm Dạ Hàn nhưng bị mất dấu từ lúc nào, hắn cố gắng truy tìm tung tích của Dạ thiếu gia nhưng hai ngày nay không có chút tung tích nào trừ cái xác của Thôn Nguyên Xà bị chém mất cái đầu. Hắn tìm được đến chỗ này nhưng liền bị một bầy Nha Mộng Bức truy đuổi ráo riết.
" Mẹ nó, Tuyệt kỹ Ảo Ảnh Phi Kiếm " Khương Ảnh đứng lại hét lớn. Thanh kiếm trên tay Khương Ảnh liền phân thân thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu.
Một lúc sau, hàng vạn thanh kiếm đang bay trên không, Khương Ảnh đứng đó. Hắn quan sát lũ dơi sau đó liền phóng kiếm.
Vèo… vèo… phập… phập… phập… vèo… vèo… phập… vèo… phập… phập…
Tiếng kiếm bay vèo vèo đâm trúng từng con Nha Mộng Bức, bọn chúng bị đâm chết không kịp kêu lên tiếng nào.
Nửa giờ sau, mặt đất đầy máu huyết của yêu thú. Hơn hai trăm con Nha Mộng Bức chết la liệt trên nền đất lạnh, toàn thân đều như bị xẻ làm đôi.
Phù… phù… phù…
Khương Ảnh hít thở sâu, linh lực trong người đột nhiên tiêu hao quá độ làm hắn có chút thấm mệt.
Cũng phải thôi, dùng tuyệt kỹ Ảo Ảnh Phi Kiếm bí truyền của gia tộc hắn đâu phải ai cũng làm được. Nó cần một lượng linh lực dồi dào để tạo ra các ảo ảnh có hình thái và lực lượng hệt như thanh kiếm thực, cạn kiệt linh lực là điều dễ hiểu.
Khương Ảnh liền nhảy lên thân cây cao nhất ở gần đấy, hắn nhanh chóng điều tức bổ sung linh lực.
Cùng lúc đó, cách chỗ đại chiến gần ba dặm, có ba nữ nhân mặc hồng cẩm y phục, lưng đeo trường kiếm, eo đeo ngọc bội khắc hai chữ Hợp Hoan đang di chuyển một cách lưu loát. Nhìn sơ qua đội ngũ ba người thì một người là Nguyên Anh Hậu Kỳ, hai người còn lại là Nguyên Anh Trung Kỳ. Ba người cảm nhận được ba động linh lực liền tiến đến.
Nhận thấy có kẻ tiến vào vùng cấm địa, Khương Ảnh liền mở mắt, hắn liếc nhìn đến chỗ ba vị mỹ nữ. Thân là sát thủ, Khương Ảnh lúc nào cũng tiến vào trạng thái cảnh giác dù đang trị thương, ngủ hay hồi phục linh lực. Đối với hắn, cẩn thận một chút lúc nào cũng có thể sống sót.
Ba vị mỹ nhân chẳng mấy chốc tiếp cận hiện trượng, khuôn mặt các nàng thoáng chốc có chút sợ hãi nhìn toàn cảnh xung quanh. Một mảnh đất khô cằn đầy máu me, xác chết yêu thú nằm la liệt khắp mọi nơi.
" Thật kinh khủng a, người nào đã làm ra chuyện này !" Thiếu nữ ôm lấy bả vai của mình mà lên tiếng. Đêm hôm khuya khoắt nơi rừng tối âm u này đột nhiên gặp được cảnh tượng thế này, thiếu nữ chốn khuê phòng như nàng sao lại không sợ cho được.
" Thiên Thanh tỷ, tỷ nghĩ sao ?" Thiếu nữ kia hỏi người còn lại.
Thân hình Khương Ảnh liền chấn động khi nghe thiếu nữ kia gọi thiếu nữ đang đi đầu là Thiên Thanh. Đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc u buồn đi.
" Theo ta thấy, hầu hết những con Nha Mộng Bức này chỉ là Tam giai trở xuống nên không khó cho một Nguyên Anh Kỳ, nhưng một lúc diệt gần hai ba trăm con thì chiến lực người này cực kì khủng bố, nếu ba người chúng ta có tụ lại cũng không đối kháng lại người này " Thiếu nữ tên Thiên Thanh liền đáp.
" Thu Trúc, Vân Khanh ! Hai người dò tìm xung quanh xem có dấu vết của Linh Ngọc sư muội không ? Ta thì tìm kiếm bên này " Thiên Thanh liền nói với hai sư muội của mình. Ba người nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Khương Ảnh ngồi trên cây quan sát hành động của ba thiếu nữ. Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ tên Thiên Thanh. Khuôn mặt lạnh lùng ngày nào giờ trở nên mềm lòng và buồn man mác.
Thiên Thanh phát giác có ai đó đang nhìn mình. Nàng liền nhìn xung quanh nhưng chỉ toàn là bóng đêm. Tay cầm lấy thanh kiếm sau lưng, nàng nhanh chóng tiến vào thế phòng bị.
" Là ai, mau bước ra đây !" Thiên Thanh lên tiếng nhưng chỉ có âm thanh nàng vọng lại trong bóng tối u ám này. Linh cảm nàng nói rằng có người đang theo dõi nàng.
Nghe tiếng nói của Thiên Thanh, Thu Trúc và Vân Khanh hai người nhanh chóng tiến về chỗ Thiên Thanh.
" Chuyện gì vậy, sư tỷ ?" Thu Trúc lên tiếng.
" Có người theo dõi chúng ta !" Thiên Thanh liền lên tiếng cảnh báo.
Thu Trúc và Vân Khanh nghe vậy liền trở nên nghiêm túc trở lại. Giữa trời đêm như thế này mà có người theo dõi các nàng mà càng nàng không phát giác được, ắt hẳn là kẻ này không phải dạng vừa.
Ba người đứng một chỗ, liền nhanh chóng dò xét xung quanh.
" Thú vị ! Nàng quả nhiên lúc nào cũng cảnh giác như vậy !" Bên trên cây thụ, Khương Ảnh không thể không khen thiếu nữ Thiên Thanh kia. Thân là thuộc hạ bên cạnh Dạ Cô Lãnh, hắn chưa từng bị ai đó phát hiện được bất kì tung tích nào, thậm chí Dạ phu nhân tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ còn không phát hiện được có người theo dõi, thế mà hiện nay lại có hai người phát giác được hắn theo dõi ngoại trừ gia chủ Dạ Cô Lãnh là Dạ Hàn và nữ nhân Thiên Thanh này.
Thiên Thanh đứng im một chỗ, nàng nhíu mày nhìn khắp các cành cây cổ thụ, linh lực phóng xuất dò xét xung quanh nhưng nàng không hề thấy được bất kì điều gì, chứng tỏ người này có khả năng ẩn nấp cực kì ghê gớm.
Thiên Thanh liền thả lỏng cơ thể, có thể nàng quá đa nghi rồi.
Thu Trúc và Vân Khanh hai người thấy sư tỷ của mình buông lỏng cảnh giác thì hai người cũng bình tĩnh trở lại.
" Nơi này không có dấu vết của Linh Ngọc, chúng ta tiến sâu vào xem thử !" Thiên Thanh liền lên tiếng, sau đó liền phi thân.
Hai người thấy vậy, cũng không dám chậm trễ mà đuổi theo nàng.
" Theo các nàng ta thử xem, hên xui thì có thể có chút thông tin của Dạ thiếu " Khương Ảnh đăm chiêu, sau đó liền hòa mình vào bóng tối mà đi theo ba nữ nhân kia. Và có một vài lý do riêng khiến hắn phải theo các nàng.
Sáng hôm sau, Thiên Thanh, Thu Trúc và Vân Khanh đã đi đến bãi đất trống gần đó, có một đóm lửa mới vừa tắt chứng tỏ có người ở đây vào tối hôm qua.
" Có thể Linh Ngọc sư muội đã ở đây vào tối hôm qua " Thu Trúc lên tiếng.
" Cũng có thể là như vậy " Thiên Thanh gật đầu. Nàng liền quan sát xung quanh.
" Hay chúng ta chia nhau ra tìm " Vân Khanh nói.
Khi ba nàng đang trò chuyện thì một tiếng cười khả ố vang lên.
" Các nàng định đi đâu hả, người đẹp ?" Một tên nam tử từ bên trong rừng bước ra, khuôn mặt đầy sẹo cùng đôi mắt dâm dê nhìn ba mỹ nữ mà nói. Theo sau hắn có hơn 10 người cũng như hổ đói nhìn các nàng.
" Các ngươi là ai ?" Thiên Thanh nhíu mày, tay đặt lên thanh kiếm sau lưng, liền phòng bị.
" Ô hô, bọn ta là người của Hổ Sơn Môn. Các nàng nên theo ta về để mua vui cho bọn ta đi " Tên mặt sẹo lên tiếng. Đôi mắt hắn không kiêng kị gì mà nhìn thân hình lòi lõm của Thiên Thanh.
" Hừ, quả nhiên là bọn thảo khấu trong Huyền Thú Sâm Lâm " Thu Trúc lên tiếng. Danh tiếng thối nát về bọn Hổ Sơn Môn này các nàng không phải không biết. Cướp của giết người, hoang dâm vô độ, tội danh nào cũng có bọn hắn.
"Hahaha… Quả nhiên các nàng đã biết bọn ta là ai, vậy thì tốt nhất các nàng theo bọn ta về căn cứ đi. Chí ít càng nàng mua vui cho bọn ta thì còn may mắn sống sót, nếu không bọn ta sẽ dùng vũ lực bắt các nàng về " Tên mặt sẹo cười lớn. Đồng bọn ở sau hắn cũng cười theo.
Ba thiếu nữ liền lùi về phía sau, nhìn thực lực của tên mặt sẹo thì hắn chí ít cũng là Nguyên Anh Viên Mãn, hai tên bên cạnh hắn là Nguyên Anh Hậu Kỳ, còn lại là từ Nguyên Anh Sơ Kỳ trở xuống.
" Muốn chạy à ! Anh em lên !" Tên mặt sẹo thấy các nàng có ý định chạy, hắn liền lên tiếng.
Mười người sau lưng hắn liền động, cả bọn nhanh chóng bao vây các nàng vào bên trong.
" Các nàng phản kháng cũng vô ích, hãy làm đồ mua vui cho bọn ta đi " Tên mặt sẹo nói.
" Hừ, bọn ta có chết cũng không để các ngươi toại nguyện " Thiên Thanh hừ lạnh. Nàng sẵn sàng tự sát nếu như phản kháng không được.
" Anh em, bắt ả !" Tên mặt sẹo lên tiếng.
Mười người liền bắt đầu xông tới nhưng sau đó, dị biến phát sinh.
" Hợp Hoan Công ! Hợp Hoan Nhất Thiện Kiếm !" Thiên Thanh vội thi triển võ kỹ.
Vù… phập… hự…
Thanh kiếm đâm xuyên cơ thể của ba tên thảo khấu. Ba tên lập tức ngã xuống, chết ngay lập tức.
" Con điếm khốn kiếp ! Anh em bắt sống rồi chơi chết nó !" Tên mặt sẹo rống lớn.
" Thu Trúc, Vân Khanh ! Hai người lùi lại ! Chạy ra khỏi chỗ này !" Thiên Thanh lên tiếng.
" Nhưng Thanh sư tỷ, bọn ta… " Thu Trúc ấp úng.
" Nhanh đi, về tông môn kêu cứu viện !" Thiên Thanh lên giọng.
" Rõ, sư tỷ ! Tỷ bảo trọng !" Thu Trúc và Vân Khanh gật đầu. Hai nàng liền thi triển thân pháp rời khỏi.
" Muốn chạy !!!!" Tên mặt sẹo phóng đao tới, hai thanh đao lao nhanh về phía hai nữ tử.
" Hừ " Thiên Thanh liền chắn ngang, thanh kiếm của nàng chặn được một thanh, thanh còn lại sượt cánh tay nàng mà cắm vào thân cây.
" Anh em lên, giết chết ả !" Tên mặt sẹo thấy con mồi chạy thoát. Hắn liền chuyển sang công kích Thiên Thanh.
Keng… keng… keng… ầm… ầm… keng…
Tiếng va chạm vũ khí vang lên, Thiên Thanh cố gắng chống chọi để cho hai sư muội của mình chạy thoát. Nàng biết nếu ba người ở chỗ này lâu thì sẽ bị ô nhục thậm chí là chết. Nàng hi sinh mình để cứu lấy hai sư muội của mình.
Keng…
Tên cầm đầu chém tới, hắn chém trúng cánh tay nàng, thanh kiếm vì thế mà rớt khỏi tay nàng.
" Anh em ! Bắt sống ả !" Thấy thời cơ tới, tên mặt sẹo lên kêu gọi đồng bọn.
Hơn mười người lao đến chỗ Thiên Thanh, nàng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bọn chúng dần dần tiếp cận nàng.
Nhưng sau đó, dị biến phát sinh.
" Tru Nhất Kiếm ! Diệt !" Một âm thanh trầm thấp vang lên. Một thanh kiếm từ đâu phá không tới.
Vèo… phập… phập… phập… phập… hự…
Bốn tên đi đầu bị kiếm đâm thủng, thân thể chúng bị phân thành hai, máu văng xối xả.
Thiên Thanh và tên mặt sẹo bất ngờ, liền nhanh chóng nhìn về phía kiếm phóng ra.
" Là ai, là ai đã ra tay ! Mau cút ra đây cho lão tử !" Tên mặt sẹo rống lên. Một ngày hắn đã mất đi bảy tên đồng bọn, trong đó có cả em trai của hắn, làm sao hắn không tức cho được.
" Cút đi ! Cho các ngươi mười giây liền cút khỏi chỗ này ! Kẻ nào còn ở, chết !" Tiếng nói đầy sát khí và giá lạnh vang lên.
" Giết anh em của ta mà đòi ta cút ! Mi thật có bản lĩnh !" Tên mặt sẹo nghiến răng. Đôi mắt gã đỏ ngầu lên vì tức giận. Hắn nhanh chóng công kích tới chỗ Thiên Thanh.
Thiên Thanh thấy vậy, nàng liền chuẩn bị né đòn nhưng một bóng dáng xuất hiện trước mặt nàng.
Keng…
Thanh đao va chạm với trường kiếm, tên mặt sẹo bị dư chấn làm hắn lùi về sau vài bước.
Hắc y nhân vẫn đứng yên như cũ, tay cầm trường kiếm mà chỉ tới chỗ bọn thảo khấu.
" Mười giây cho bọn bây đã hết ! Thế thì chết đi ! Tuyệt kỹ Thập Kiếm Quy Tông !" Hắc y nhân lên tiếng. Hồn lực trong người gã cuồn cuộn, thanh kiếm trong tay cũng có chút dị động.
Ù… ù… ù…
Hàng ngàn thanh kiếm xuất hiện trên bầu trời, mũi kiếm chỉa thẳng vào lũ thảo khấu.
" Không xong ! Chạy !" Tên mặt sẹo thấy vậy, hắn định co chân chạy nhưng chạy kịp sao, hiển nhiên là không thể.
" Diệt !" Âm thanh giá lạnh như Tử thần đoạt mạng. Hàng ngàn mũi kiếm lao nhanh như tên lửa đâm tới.
Phập… phập… không… a… tha… cho ta… phập… phập… a… a… phập… phập… a…
Tiếng gào thét vô vọng của lũ thảo khấu, bọn chúng bị kiếm khí xuyên thủng khắp thân thể, lần lượt từng tên một ngã xuống và tên mặt sẹo chết là điều không thể tránh khỏi.
Ầm… ầm… ầm…
Các cây xung quanh bị ảnh hưởng, chúng bị chém tan nát, cát bụi mịt mù, đất đá văng loạn xạ.
Một lúc sau, một bãi chiến trường liền xuất hiện, xác chết ngổn ngang khắp mọi nơi, từng mảnh vụn cơ thể nằm rải rác, kẻ mất tay, kẻ cụt chân, kẻ mất đầu, kẻ xuyên bụng nằm chết mà mắt trợn trừng, máu tươi chảy khắp mọi nơi.
Thiên Thanh nhìn hiện trường mà há hốc mồm, nàng liền nhìn gã hắc y nhân huyền bí mà sợ hãi nhưng lại có chút thân thuộc.
Hắc y nhân xoay người lại, ôm lấy nàng và rời khỏi hiện trường.
Một lúc sau, hắc y nhân liền đáp xuống một hang động nhỏ cách hiện trường không xa, gã để nàng ngồi xuống rồi xé một mảnh vải nhỏ trên người gã và băng bó cho nàng. Bộ dáng ân cần và cực kì chăm chú.
" Ngươi là ai ?" Thiên Thanh liền hỏi. Cảm giác thân thuộc này càng ngày càng gần.
Haizzzzz….
Hắc y nhân thở dài. Gã liền gỡ mũ trùm đầu và khăn che mặt ra. Khuôn mặt trẻ trung tầm ba mươi tuổi với vết sẹo nằm bên mắt trái. Biểu cảm lạnh lùng ngày nào giờ trở nên buồn đi.
Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn hắn. Đôi mắt long lanh nàng liền nhanh chóng rơi lệ. Là hắn, là kẻ mà nàng yêu thương, là kẻ mà nàng tìm kiếm bấy lâu nay.
" Xin lỗi vì ta đã không tìm nàng, Thanh nhi " Khương Ảnh ôm lấy nàng. Hắn cảm thấy hối hận vì không tìm kiếm Thiên Thanh.
Thiên Thanh bật khóc, nàng ôm lấy hắn mà khóc lớn. Mọi tủi nhục nàng chịu đựng suốt mấy năm qua liền giải tỏa ngay lúc này.
Khương Ảnh vỗ vỗ tấm lưng an ủi nàng. Hắn cảm thấy ông Trời có chút trêu ngươi hắn, để hắn có thể tìm thấy lại được người yêu từ thuở nào, người mang theo một nửa mạng sống của hắn.
Một lúc sao, Thiên Thanh cũng ngừng khóc, nàng ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung mà nàng từng thương nhớ, bàn tay liền vuốt ve vết sẹo bên mắt trái của hắn.
" Đã qua rồi, ta không sao cả " Khương Ảnh cầm lấy bàn tay nàng, hắn hôn lên bàn tay ấy.
Thiên Thanh liền tiến tới hôn môi hắn. Khương Ảnh đáp lại nàng. Nỗi nhớ nhung dày vò ấy, cả hai người chỉ muốn phát tiết ngay bây giờ.
Từng kiện y phục trên hai người rơi xuống, thân hình cường tráng đầy vết sẹo của Khương Ảnh hiện ra ngoài ánh sáng, Thiên Thanh vuốt ve từng vết sẹo trên người hắn, đặc biệt là vết sẹo ngay giữa ngực mà cảm thấy thương xót.
" Ta là nam nhi, mấy vết sẹo này có đáng là gì " Khương Ảnh an ủi nàng. Hắn biết nàng đang nhớ tới những gì ở quá khứ.
Thiên Thanh gật đầu, hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, nàng lên tiếng :" Yêu thiếp đi "
Khương Ảnh gật đầu, vác thương nhập động, mọi tình cảm, nhớ nhung hắn đều muốn phát tiết ngay bây giờ.
Thiên Thanh ôm chặt lấy hắn, nàng như muốn hòa mình vào hắn, như muốn cũng hắn trở thành một thể.
Cảnh xuân sắc kéo dài, tiếng thở mạnh của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân kéo dài, họ quấn lấy nhau, muốn trao hết cho nhau giống như ngày trước.