Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc tiến vào bên trong. Dọc đường họ đã thấy và đã biết những điều mà họ chưa từng biết. Từng bức tranh trên tường vẫn kéo dài vô tận.
" Chủ nhân cẩn thận, nơi này có chút bất thường !" Sắc Quỷ lên tiếng. Nó cảm thấy nơi này có chút gì đó bất thường khó nói.
" Bất thường chỗ nào ?" Dạ Hàn khó hiểu nói. Thân làm sát thủ chuyên nghiệp, mọi giác quan trên người hắn đều rất mẫn cảm với mọi thứ xung quanh. Vậy mà hắn di chuyển nãy giờ nào có cảm giác nguy hiểm nào đâu.
" Ta không biết nó là gì, nhưng chủ nhân nên cẩn thận thì hơn " Sắc Quỷ đáp. Đối với nó, mọi thứ xung quanh đều không thoát khỏi sự kiểm soát của nó, nếu có vấn đề thì nó lập tức biết ngay. Đáng tiếc thay nãy giờ nó đã thấy được sự bất thường nhưng không biết bất chỗ nào.
Ầmmm…
Một tiếng đổ sập vang lên, Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc không thẹn liền quay đầu nhìn lại phía sau.
Một đống đá lớn đã chặn mất cửa ra của bọn họ, âm thanh của gió xuyên qua các vách đá tạo nên từng tiếng kêu rợn người.
" Xem ra có chút bất thường thật rồi !" Dạ Hàn cười khổ lần nữa. Hắn liền tin sự bất thường mà Sắc Quỷ nói rồi.
" Hàn, cửa ra bị đá đậy lại rồi, chúng ta phải làm sao " Uyển Linh Ngọc liền lo lắng. Cửa ra bị bịt kín thì làm sao để thoát ra.
" Để ta công kích xem có được gì không ?" Dạ Hàn lấy thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ ra. Hắn liền lao đến công kích.
Ầm…
Tiếng va chạm vang lên. Dưới nhát dao của Nguyệt Sát Chủy Thủ, khối đá không có chút hề hấn gì.
" Khốn kiếp, Nhất Đao " Dạ Hàn thi triển võ kỹ. Từng nhát dao nhanh như gió chém tới khối đá.
Ầm…
Vẫn là tiếng động cũ vang lên,tảng đá phản lực ngược trở lại, khối đá vẫn không xê dịch được một li nào, không có bất cứ một dao nào trên thân chúng.
Dạ Hàn bị phản ngược, hắn cấp tốc lui lại. Đôi mắt kinh ngạc nhìn đống đá vô hại mà lại cứng rắn này.
Một bên Uyển Linh Ngọc cũng có chút hoảng hốt. Nàng nhìn khối đá mà cảm thấy có chút sợ hãi, một khối đá tưởng chừng bình thường lại có thể chống đỡ cả một thanh Địa phẩm bảo khí.
" Chủ nhân cố gắng công kích cũng vô ích, khối đá này đã bị người khác động tay động chân rồi, ngài có công kích cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng làm nó sức mẻ được tí nào đâu ! Đây thật sự là muốn chặn con đường thoát thân của ngài đây mà " Sắc Quỷ lên tiếng.
" Vậy không lẽ phải tiến vào bên trong à ?" Dạ Hàn có chút tức giận đáp. Không biết kẻ khốn kiếp nào bên trong đang muốn giết hắn hay chơi đùa hắn đây.
" Bây giờ làm sao đây, Hàn ?" Uyển Linh Ngọc nói. Cảm giác mất an toàn liền cháy lên trong lòng nàng.
" Nếu đã không còn đường lui nữa thì tiến lên phía trước vậy " Dạ Hàn trả lời nàng. Sau đó liền cảnh giác mà tiến về phía trước.
Uyển Linh Ngọc nghe hắn nói vậy cũng gật đầu. Dù sao hắn cũng là nam nhân của nàng, nàng tin tưởng hắn là điều hiển nhiên.
Hai người liền tiến về phía trước, bóng tối ấy bao trùm lấy hai con người như nuốt chửng lấy bọn họ vào màn đêm.
Đi được một chút, Dạ Hàn liền cảm thấy có chút không đúng, dường như đoạn đường này đi sao mà dễ dàng vậy.
Và đúng như hắn đoán, sự việc nguy hiểm xảy ra ngay sau đó.
Vút…
Một thứ gì đó bất ngờ từ phía trước phóng tới chỗ hắn.
" Ta biết ngay là có chuyện mà " Dạ Hàn vội kéo tay Uyển Linh Ngọc né ra phía sau.
Phập…
Một mũi tên cắm mạnh vào vách đá.
Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc có chút hoảng hốt. Vách đá cứng rắn vẫn bị mũi tên xuyên thủng một lỗ nhỏ.
" Phù, nếu ta không né kịp thì ăn tên là cái chắc rồi !" Dạ Hàn có chút đổ mồ hôi. Nếu hắn không nhanh trí kéo tay Uyển Linh Ngọc lùi ra sau thì hai người có thể bị đâm rồi.
" Chủ nhân chớ vội mừng, ở đây ít nhất có tận hàng ngàn chỗ phóng tên, chỉ cần ngài di chuyển sai lầm thì việc ăn tên vào người tỉ lệ là cái chắc " Sắc Quỷ bay lên ngó nhìn. Trước mắt nó là hàng ngàn lỗ phóng tên kèm theo vài vết tích trước đó, dưới nền đất có khoảng vài bộ xương khô bị tên cắm vào người.
" Cái tên khai phá hang động này cũng thông minh quá đi, cái bẫy này thiết kế ra chẳng khác nào là thứ giết người chính hãng. Chỉ cần tên nào ngu ngốc di chuyển bậy thì chết là không thể tránh khỏi !" Dạ Hàn nói. Hắn thật sự bái phục người tạo dựng bẫy này, vẫn có tính sát thương mạnh lại ẩn giấu quá kỹ lưỡng.
Dạ Hàn tiến tới chỗ mũi tên vừa phóng ra, hắn lấy tay kéo mạnh mũi tên.
Phựt…
Mũi tên bị rút ra, trên mũi tên vẫn còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
" Đây là…" Dạ Hàn nhìn mũi tên mà ngạc nhiên.
" Là Băng Hàn linh lực, có người đưa Băng Hàn linh lực vào mũi tên. Chỉ cần người nào dính mũi tên nếu không chết bằng vết thương chí mạng thì cũng chết do Băng Hàn linh lực đóng băng toàn bộ kinh mạch, dù người đó có là Luyện Hư Kỳ cũng phải chết " Nhìn mũi tên đang tỏa ra hàn khí, Sắc Quỷ liền có chút nghiêm nghị. Người có thể tạo ra thứ này phải biết khủng bố cỡ nào.
" Ám tiễn này đúng là khủng khiếp, ngay cả một Luyện Hư Kỳ cũng có thể một tên giết chết !" Dạ Hàn cảm thán. Luyện Hư Kỳ còn không sống sót nổi nếu dính một tên, hắn chỉ Trúc Cơ Kỳ chắc chết ngay lập tức.
" Giờ chúng ta làm sao qua đây ?" Dạ Hàn lên tiếng. Nhìn những tấm gương đi trước đang còn nằm chết khô bên dưới đất mà hắn có chút sợ hãi.
Sắc Quỷ liền tiến vào trầm tư. Nó cũng không tìm được biện pháp nào.
" Ngọc nhi, nàng có cách nào không ?" Thấy Sắc Quỷ trầm tư mà Dạ Hàn thở dài, hắn liền quay qua hỏi Uyển Linh Ngọc.
" Thiếp không biết, đây là lần đầu tiên thiếp đến nơi này " Uyển Linh Ngọc buồn rầu.
Dạ Hàn nghe vậy cũng thở dài không thôi, hắn liền đi tìm khắp xung quanh. Đôi mắt tập trung tìm kiếm cơ quan.
Dạ Hàn nhìn xuống dưới đất, hắn chú ý tới những ô vuông nằm bên dưới những cái xác khô kia và những phiến đá vuông vức. Đầu óc liền có chút suy nghĩ những cái ô có trật tự sắp xếp này.
Sắc Quỷ thấy vậy cũng để ý tới những ô vuông bên dưới. Đôi mắt nó hiện lên vẻ đăm chiêu.
" Không lẽ…" Dạ Hàn liền có chút đột biến. Những ô vuông này giống như một thứ gì đó.
" Sắc Quỷ, mi có nghĩ giống ta không ?" Dạ Hàn lên tiếng. Hắn biết nên làm cách nào để có thể đi khỏi chỗ này rồi.
" Nếu ta không lầm thì đây chính là một bàn cờ tướng. Với diện tích của chúng là 9×9, mỗi vị trí được đặt những viên đá to chính là những con cờ. Chúng ta di chuyển thế nào để đứng lên những con cờ không bị bắt là có thể vượt qua chỗ này !" Sắc Quỷ đáp. Nó cũng nghĩ giống hệt như Dạ Hàn.
" Nàng đứng ở đây, để ta thử xem " Dạ Hàn liền quay sang nói.
" Chàng cẩn thận !" Uyển Linh Ngọc gật đầu đáp.
Dạ Hàn gật đầu, liền nhảy lên phiến đá trước mắt.
Vụt…
Chẳng mấy chốc hắn đã đứng trên phiến đá nằm chính giữa, đôi mắt theo dõi bàn cờ.
" Chỗ chúng ta đang đứng là vị trí của con tướng, chủ nhân hãy nhìn để tìm đường đi kế tiếp !" Sắc Quỷ nói.
Dạ Hàn gật đầu, hắn liền nhìn hai con cờ đang nằm phía trước, một con nằm bên phải cách hắn ba ô vuông, con còn lại nằm bên trái cách hắn hai ô vuông.
" Con bên phải là con Xe, con bên trái là con Mã. Con Xe đang hướng tới con Mã của đối phương, còn con Mã thì đang chạy khỏi con Pháo bên kia " Sắc Quỷ nhìn vị trí mà nhắc nhở.
" Tức là con Mã bị kẹp, đi bên con Mã chắc chắn sẽ chết " Dạ Hàn gật đầu nói. Hắn cũng có am hiểu về cái trò chơi IQ này nhưng có thể không rành lắm.
Vụt…
Dạ Hàn liền nhảy tới chỗ con Xe bên phải, vẫn chưa có xảy ra hiện tượng gì.
" Ngọc nhi, nàng nhảy lên đây !" Dạ Hàn quay ra sau lưng mà kêu.
" Vâng " Uyển Linh Ngọc vâng một tiếng, sau đó liền không nhanh không chậm mà nhảy tới cái ô của hắn vừa mới đứng.
Thấy Uyển Linh Ngọc đã theo chân mình, Dạ Hàn liền quay trở lại bàn cờ, hắn bây giờ cần phải phán đoán hướng đi kế tiếp.
" Chúng ta có 5 con đang ở bên bờ của đối phương, gồm một Chốt, một Xe, một Mã và một Pháo. Chốt thì bị kẹp giữa, Mã thì đang bị Xe đuổi, Pháo bị kẹt lại một góc, chỉ còn mỗi con Xe cách xa tận sáu ô " Sắc Quỷ nghiêm túc. Nhìn bàn cờ mà nó đã có chút khó khăn rồi.
Dạ Hàn cũng để ý tới con Xe cách xa kia, nó quả thật xa so với vị trí của hắn. Liền dùng hết lực vào đôi chân của mình.
" Vô Ảnh !!!" Dạ Hàn liền thi triển võ kỹ, giữa đường chân lỡ chạm trúng con tốt của hắn.
Vèo… phập…
Một mũi tên phá không bay tới đâm vào vách đá, Dạ Hàn may mắn né kịp, hắn có chút thở phào nhẹ nhõm.
" Ngọc nhi, nàng bước tới được chứ !" Dạ Hàn quay ra sau mà lo lắng. Hắn thì có U Linh Ảnh Sát để di chuyển, còn nàng thì hắn lại không biết.
" Thiếp sẽ ổn mà !" Uyển Linh Ngọc đáp. Nàng lấy đà chuẩn bị di chuyển.
" Sao lúc nãy chủ nhân không bế hay cõng nàng cho nó mau !" Sắc Quỷ ngồi trên vai hắn mà trách cứ. Tên này có coi nữ nhân là mạng sống hắn hay không vậy ?
" Ờ nhỉ, sao ta ngu thế ?" Dạ Hàn liền gãi đầu. Quả thật hắn chỉ lo giải bàn cờ mà không chú ý tới nàng.
Uyển Linh Ngọc hít sâu một hơi, nàng nhảy một cái thật mạnh qua chỗ hắn.
Hấp…
Thân hình nhỏ nhắn bay tới, Dạ Hàn thuận thế dang hai tay đón lấy nàng.
Bỗng nhiên sự cố xảy ra, Uyển Linh Ngọc trượt chân, nàng té ngược ra sau.
" Ngọc nhi !! Khốn kiếp! Vô Ảnh !" Dạ Hàn bất ngờ. Hắn liền dùng Vô Ảnh lao nhanh tới chỗ nàng.
Vèo…
Một mũi tên bay sượt qua vai hắn, làm rách bộ y phục rồi cắm vào vách đá. Hắn vẫn dang tay ôm chặt lấy nàng mà nhảy về vị trí cũ.
Phù…
Dạ Hàn thở phào một hơi. Nếu hắn chậm chân tí nữa thì Uyển Linh Ngọc xong rồi.
" Nàng tự tin quá ha ! Xa như vậy mà cũng dám nhảy !" Búng nhẹ vào chiếc mũi xinh kia, Dạ Hàn trách cứ.
Uyển Linh Ngọc vuốt sống mũi. Lúc nãy nàng quả thật cũng có chút sợ hãi, nếu Dạ Hàn không ôm nàng quay trở lại, có thể nàng đã trở thành cái xác chết rồi.
Dạ Hàn liền bế nàng lên, sau đó nhắm chuẩn vị trí con Xe xa xa kia. Hắn không dám để nàng mạo hiểm nữa, cú ngã lúc nãy là một bài học đáng nhớ của hắn.
" Vô Ảnh !!!" Dạ Hàn vận linh lực vào chân rồi thi triển võ kỹ. Chẳng mấy chốc liền đứng trên chỗ con Xe kia.
" Còn một con Tướng bên kia, nhảy vào nó là có thể rời khỏi bàn cờ " Sắc Quỷ nói.
Dạ Hàn gật đầu. Dùng Vô Ảnh mà phi thân tới chỗ con Tướng bên kia và sau đó nhảy xuống đất.
Sau đó thuận thế ôm lấy Uyển Linh Ngọc mà tiến về phía trước, mặc kệ nàng có đồng ý hay không.
Hai người một quỷ liền tiếp tục tiến tới.
Một lát sau, hai người đang đứng trước một cánh cửa lớn, hàn khí bên trong xuyên qua cánh cửa làm hai người có chút run lên. Bên trên có khắc một kí tự cổ gì đó và từng đường hoa văn khá là kì bí.
" Bên trên cánh cửa viết gì vậy Sắc Quỷ ?" Dạ Hàn hỏi.
" Là một loại kí tự cổ đại nào đó, ta lại không biết nó là gì nhưng ta chỉ biết bên trong có thể có thứ gì đó khá ghê gớm liên quan đến " Băng Hàn linh căn" chăng ?" Sắc Quỷ lắc đầu nói. Thân tồn tại lâu như vậy mà nó cũng không biết kí tự lạ lẫm này. Nhưng nhờ hoa văn trên cánh cửa nó liền đoán bên trong liên quan đến " Băng Hàn linh căn."
" Nàng biết nó là gì không Ngọc nhi ?" Dạ Hàn thấy vậy liền quay sang hỏi Uyển Linh Ngọc. Thứ mà Sắc Quỷ không biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, và kí tự này là một trong những đầu ngón tay đó.
" Thiếp chỉ biết kí tự này là kí tự cổ đại, nhưng thiếp không biết ý nghĩa nó là gì, thiếp chỉ biết nó đang nói tới " Băng Hàn linh căn " hay gì đó !" Uyển Linh Ngọc cũng lắc đầu. Đây là lần đầu tiên nàng thấy những kí tự lạ lẫm này, những gì nàng biết cũng giống y như Sắc Quỷ.
" Để ta đẩy cửa vào xem sao !" Dạ Hàn đáp. Sau đó liền đặt hai tay lên cánh cửa.
Hây…
Dạ Hàn dùng sức đẩy, cánh tay gồng lực hết cỡ, gân guốc nổi cộm lên.
Cánh cửa vẫn không có chút nhúc nhích, nó nằm yên tại chỗ như không có gì xảy ra.
Hây…
Dạ Hàn liền đẩy lại lần nữa, hắn dùng hết sức bình sinh để đẩy cánh cửa này nhưng kết quả vẫn không được.
" Cánh cửa này bị người khác động tay động chân vào rồi, sức lực của chủ nhân bây giờ cũng chả đẩy nổi nó. Nếu là một Thất chuyển thể tu cũng không đẩy được " Sắc Quỷ nhìn cánh cửa mà lên tiếng. Thần thức của nó cũng bị chặn ở bên ngoài do cánh cửa này.
" Dùng võ kỹ thì sao ?" Dạ Hàn nói, hai tay nhanh chóng tụ Hỏa linh lực.
" Hỏa Long Quyền !!!" Dạ Hàn hét lớn, quyền đầu mạnh mẽ đấm tới.
Ầmmmm…
Tiếng động mạnh vang lên, đất đá bên trong liền có chút run rẩy nhưng cánh cửa vẫn không lấy một chút si nhê gì !
" Mẹ kiếp, ta không tin nó cứng cáp tới vậy ! Hỏa Long Quyền !!!" Dạ Hàn nghiến răng, liền dùng quyền đầu đánh tới. Lần này hắn vận hết công lực.
Ầmmmm…
Vẫn là tiếng động vang lên, vách đá xung quanh vẫn có chút run rẩy dữ dội hơn lúc đầu, chỉ có cánh cửa vẫn không si nhê gì.
" Để thiếp thử " Uyển Linh Ngọc nói. Nàng liền đặt đôi ngọc thủ xinh xắn của mình lên cánh cửa, đôi mắt nhắm lại âm thầm vận chuyển Băng linh lực trong người.
Két…
Lần này thì lại xuất hiện dị thường làm Dạ Hàn trố mắt. Từng đường hoa văn trên cánh cửa sáng lên, cánh cửa dần dần mở ra.
" Nàng làm thế nào mà được ?" Dạ Hàn quay sang nhìn Uyển Linh Ngọc rồi nhìn lên cánh cửa mà ngạc nhiên, hắn cầm lấy đôi ngọc thủ của nàng mà xem thử.
Lúc nãy hắn vận hết mọi thứ vẫn không khiến cánh cửa này nhúc nhích được, thế mà nữ nhân của hắn chỉ cần đặt hai bàn tay lên rồi nhẹ nhàng đẩy. Quả thật khiến hắn bị sốc nặng.
" Thiếp không biết, khi nãy thiếp thấy Băng Hàn linh lực trong người có chút dị động nên thử xem, ai ngờ có thể đẩy được cánh cửa !" Uyển Linh Ngọc trả lời, sau đó liền rút tay về.
" Có thể cánh cửa này có cấm chế, chỉ những ai có Băng Hàn linh lực mới có thể đẩy được cánh cửa này " Sắc Quỷ lên tiếng.
Dạ Hàn gật đầu, hắn suy nghĩ và cũng có thể có khả năng này.
Rồi hắn liền nhìn phía sau cánh cửa. Một bậc thang dường như không có điểm dừng nằm ở trước mắt bọn họ, từng ngọn đuốc nhỏ đang cháy hừng hực được treo hai bên vách.
" Chúng ta xuống thôi !" Dạ Hàn liền nói, sau đó nắm lấy tay Uyển Linh Ngọc mà bước đi từng bậc.
Bị nắm lấy tay và kéo đi bất ngờ, Uyển Linh Ngọc liền có chút hốt hoảng rồi liền bình tĩnh lại, nàng để hắn nắm lấy tay mình sau đó bước theo hắn.
Sắc Quỷ ngồi trên vai hắn chỉ biết nhún vai. Dường như cẩu lương dạo này rẻ tiền, lúc nào cũng rắc cho nó một ít làm nó muốn nghẹn họng. Sắc Quỷ liền không để ý tới hai người bọn họ, nó lôi cuốn sách Con Đường Bá Chủ ra mà đọc tiếp đoạn bỏ dở.
Hai người một quỷ bước từng bậc thang nhỏ, những ngọn đuốc thắp sáng đôi tình nhân trẻ tuổi này từng đoạn.