Nửa giờ sau, Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc cũng đã tới chân núi Hàn Phong. Lúc này trước mặt bọn họ là một cái cửa hang khá lớn.
" Chúng ta có nên vào trong không Hàn ?" Uyển Linh Ngọc liếc nhìn phía sau lưng rồi nói. Bè lũ Băng Tuyết Thú cuối cùng cũng không đuổi theo bọn họ mà lần lượt rút đi, có thể nơi này có gì khiến bọn chúng sợ hãi như vậy.
" Cũng được, nhưng ổn định linh lực rồi chúng ta liền vào trong " Dạ Hàn đáp. Hiện tại hai người cũng có chút hao mòn linh lực, với lại không biết bên trong có nguy hiểm nào hay không. Nếu bây giờ tiến vào bên trong thì chắc chắn không có đường trở ra.
Uyển Linh Ngọc gật đầu. Hắn nói cũng có lý, nếu hai người tiến vào mà không biết bên trong như thế nào thì có khi sẽ bỏ xác ở đó. Dù sao cũng rút kinh nghiệm được từ lũ Băng Tuyết Thú nên hai người cũng cẩn trọng hơn chút ít.
Và thế là Uyển Linh Ngọc và Dạ Hàn liền dừng chân ở cửa hang. Hai người liền đả tọa mà bắt đầu bổ sung linh lực.
Cùng lúc đó, một bóng đen đã xuất hiện nơi tiếp giáp giữa Huyền Thú Sâm Lâm và vùng đất tuyết lạnh giá dưới chân Hàn Phong Sơn. Mặc bộ hắc y trùm lấy toàn thân, ngay cả khuôn mặt cũng bị che đi bởi một cái mặt nạ huyền bí, đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Nếu như Dạ Hàn có mặt thì phải kính phục khả năng bám đuổi của bóng đen. Tên đó đã theo hắn từ lúc ra khỏi cổng Dạ gia và theo hắn một lúc rồi biến mất, bây giờ lại có thể dựa theo chút dấu vết nhỏ nhoi mà hắn vô tình để lại trên đường mà tìm được tới đây. Quả là thật ghê gớm.
" Lại mất dấu rồi " Khương Ảnh cười khổ. Hắn đi theo dấu vết mà Dạ Hàn vô tình để lại lúc di chuyển nhưng chưa gì đã mất dấu lần nữa rồi.
Khương Ảnh nhìn xung quanh một lúc, chuẩn bị phi thân rời đi.
Bịch…
Một thứ gì đó đáp xuống nền tuyết làm vang lên tiếng động. Khương Ảnh liền tiến vào trạng thái phòng bị.
Sau lưng hắn là khoảng năm nữ nhân mặc hồng y, đeo khăn che mặt để không ai thấy dung nhan của mình, trường kiếm để nằm sau lưng. Một trong năm người liền tiến lên.
" Tiền bối, cho đệ tử xin hỏi ngài có thấy một thiếu nữ đi cùng tên nam nhân ngang qua đây không ạ ?" Giọng thiếu nữ vang lên.
" Ta không thấy ai hết, ta cũng đang tìm một người nhưng lại bị mất dấu hắn tại chỗ này " Khương Ảnh liền dùng bí pháp thay đổi giọng nói thành một lão giả đáp lại. Hắn nhìn trang phục các nàng liền nhanh chóng đoán ra thân phận của các nàng.
" Cám ơn ngài !!!" Thiếu nữ gật đầu. Nàng liền trở về đội ngũ mà nói gì đó với bốn người còn lại.
Khương Ảnh cũng chỉ đứng đó nhìn năm người bàn bạc. Hắn biết năm nữ nhân này là người của Hợp Hoan Tông, cũng là tỷ muội với nữ nhân Liễu Ngọc Thanh của hắn.
" Theo ta thấy thì Ngọc sư muội chắc sẽ không tới nơi này đâu " Một trong năm người lên tiếng.
" Hay chúng ta quay lại tìm kiếm kỹ càng ở Huyền Thú Sâm Lâm xem, lỡ như chúng ta bỏ lỡ cái gì liên quan đến Ngọc sư muội thì sao " Một thiếu nữ khác liền nói.
" Vân Cầm à, chúng ta đi gần hết Huyền Thú Sâm Lâm rồi, ngóc ngách nào cũng đã tìm rồi nhưng không thấy bóng dáng của Ngọc sư muội " Thiếu nữ còn lại nói với thiếu nữ kia.
" Thanh Nguyệt sư tỷ không nghe thấy gã thần bí mới nói tìm người hay sao, có thể người mà gã đang tìm lại đang đi cùng Ngọc sư muội !" Vân Cầm nhìn Khương Ảnh đang mặc bộ hắc y mà lên tiếng. Nàng suy nghĩ liệu cái người mà Khương Ảnh đang tìm lại đi cùng với Uyển Linh Ngọc thì thế nào.
Bốn người còn lại liền gật đầu. Cũng có thể có khả năng này.
Thiếu nữ tên Thanh Nguyệt liền có chút trầm tư. Nàng cũng nghĩ đến khả năng này nhưng Uyển Linh Ngọc từ trước tới giờ đều chán ghét với nam nhân, không thể nào mà đi chung với nam nhân được.
" E hèm !" Khương Ảnh ho khan. Nghe câu chuyện của các nàng, hắn có chút đoán được là có đệ tử Hợp Hoan Tông có thể đã đi theo Dạ thiếu gia nhà hắn.
" Thế này đi, ta cùng các cô tìm kiếm người, dù sao hiện giờ ta cũng tìm người của ta, có khi chúng ta sẽ gặp hai người bọn họ cũng nên " Khương Ảnh lên tiếng. Dù sao tỉ lệ Dạ Hàn đang theo nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông lại rất cao.
Chúng nữ nghe vậy liền suy nghĩ. Cái gã này nói cũng có lý, hơn nữa tu vi của hắn các nàng cũng không nhìn thấu được, nếu hắn mà muốn động thủ thì các nàng chỉ có chờ chết.
" Cám ơn tiền bối. Không biết danh xưng của tiền bối ?" Thanh Nguyệt cúi người nói.
" Lão hủ chỉ là một lão nô tài nhỏ bé trong gia tộc mà thôi, danh xưng của lão thì từ lâu đã không có rồi nhưng các người có thể gọi lão phu là Khương Vân Phàm !" Khương Ảnh dùng chất giọng già nua đáp lại.
" Khương Vân Phàm ?" Chúng nữ có chút sững sờ. Cái danh tự này lần đầu tiên bọn họ nghe tới.
" Đệ tử tên Hồng Thanh Nguyệt, là đại đệ tử trong Hợp Hoan Tông, còn đây là các tỷ muội của đệ tử. Mong Phàm Lão giúp đỡ !" Thanh Nguyệt liền bình tĩnh trở lại, nàng giới thiệu thân phận của mình.
" Thì ra là con gái của chưởng môn Hồng Thanh Sương danh bất hư truyền !" Khương Ảnh chắp tay sau lưng đáp lại. Hắn vẫn cố gắng giả vờ để không ai biết được hắn đang kinh ngạc tột độ.
Hồng Thanh Nguyệt có thể ít người biết nhưng chưởng môn Hồng Thanh Sương không ai không biết. Người đứng đầu tông môn chỉ sau vị lão tổ và người kia ra, Hồng Thanh Sương năm nay chỉ mới hơn ba trăm tuổi đã có tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ, nằm trên top Huyền Linh Bảng dành cho các tu sĩ có tu vi Luyện Hư Kỳ trước năm trăm tuổi, cộng thêm nàng ta đã tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công tới Đệ Bát Tầng.
" Được rồi, trời cũng bắt đầu tối dần, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm kẻo trời tối !" Khương Ảnh phất tay đi đầu. Hắn liền phi thân nhanh nhẹn trên mặt tuyết trắng.
" Chúng ta nên làm thế nào đây sư tỷ ?" Nhìn bóng lưng của lão hắc y phi thân đi, Vân Cầm lên tiếng.
" Đi thôi, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấu được tu vi của lão ta. Nếu lão muốn động thủ để cướp đoạt Hợp Hoan Khí trên người chúng ta thì đã làm ngay khi biết chúng ta là đệ tử của Hợp Hoan Tông rồi " Hồng Thanh Nguyệt đáp. Nàng tu vi Nguyên Anh Kỳ Viên Mãn mà lại không thể nhìn thấu tu vi của lão, chắc hẳn thực lực của lão là Hóa Thần Kỳ.
Nhưng các nàng lại không biết được Khương Ảnh đeo một chiếc pháp bảo che giấu khí tức, cho nên từ Luyện Hư Kỳ trở xuống sẽ không ai biết được tu vi hắn là gì.
Nhìn bóng lưng phía trước một lát, Hồng Thanh Nguyệt liền dẫn đầu năm thiếu nữ theo sau Khương Ảnh.
---------------------------------------------------------
Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, hắn vẫn đang ngồi hấp thu thiên địa linh khí cùng với Uyển Linh Ngọc.
Một canh giờ sau, Uyển Linh Ngọc cũng hồi phục lại hơn phân nửa linh lực trong người. Nàng liền ngồi dậy mà nhìn Dạ Hàn đang đả tọa ở một góc hang, linh lực dồi dào ồ ạt tiến vào người hắn.
" Dạ Hàn a, không biết trên người chàng có bao nhiêu bí mật đây ?" Uyển Linh Ngọc thì thầm. Tuy nàng đã trở thành nữ nhân của hắn nhưng dường như khoảng cách hai người vẫn còn là xa lạ.
Nếu Dạ Hàn hắn biết nàng đang nghĩ gì thì hắn chỉ biết thở dài. Những gì mà Uyển Linh Ngọc đều đang nghĩ đúng với trường hợp của hắn. Hiện tại trên người hắn, từ hệ thống đến công pháp tu luyện đều không thể cho ai biết được, cho dù là nữ nhân của hắn cũng không thể.
Phù…
Tiếng thở mạnh của thiếu niên vang lên. Dạ Hàn liền mở mắt, lam quang từ trong cặp mắt bắn ra. Thân hình có phần rắn rỏi liền bật dậy.
" Chàng cảm thấy thế nào rồi ?" Uyển Linh Ngọc quan tâm hỏi.
" Tuy linh lực chỉ hồi phục được bảy thành, nhưng nhiêu đây cũng đủ rồi " Dạ Hàn liền đáp, sau đó hắn nhìn xung quanh hang động.
Hai người bọn họ đang đứng trong một cái hang động khá lớn. Bên trong vẫn là màu tối om nhưng dựa theo giác quan thứ sáu của Dạ Hàn, hắn biết cái hang này vừa to và vừa sâu.
" Hang này nó như thế nào hả Sắc Quỷ ?" Dạ Hàn lay hoay nhìn một hồi, hắn liền hỏi.
Sắc Quỷ trên vai liền ngưng đọc sách, đôi mắt nó nhắm lại mà bắt đầu dùng thần thức thăm dò.
Một lát sau, Sắc Quỷ ngưng việc thăm dò lại, đôi chân mày có chút nhíu lại.
" Thế nào ?" Thấy Sắc Quỷ ngừng việc thăm dò, hắn liền hỏi.
" Cái động khẩu này thực chất là một phần bị đục rỗng của Hàn Phong Sơn, có thể do ai đó đã đào nên cái hang lớn này. Thần thức của ta chỉ đi được vào sâu bên trong khoảng vài chục trượng liền bị ngăn cản " Sắc Quỷ nghiêm túc trả lời. Đây là lần đầu tiên thần thức của nó bị cái gì đó chặn lại, dù nó là sinh vật triệu hoán.
Dạ Hàn có chút đăm chiêu. Thứ có thể ngăn cản được thần thức của sinh vật triệu hoán thì chỉ có cùng là sinh vật triệu hoán mà thôi. Nhưng trên thế giới này làm gì có sinh vật triệu hoán nào ngoài Sắc Quỷ cơ chứ !
" Chủ nhân đừng quá lo lắng, theo ta thấy thì đây có thể là do người không thuộc ở tinh cầu này làm ra " Sắc Quỷ liền có chút nghĩ ngợi.
" Để ta dùng Hỏa linh lực thắp sáng lên !" Dạ Hàn gật đầu nói. Hắn liền thắp sáng hang động lên. Nếu đây thật sự do người không thuộc tinh cầu này làm thì chắc chắn sẽ có thứ gì đó.
Phừng… phừng…
Ngọn lửa lớn cháy phừng phừng trên khoảng không. Hang động chẳng mấy chóc liền trở nên sáng sủa.
Dạ Hàn ngước đầu lên nhìn, cái vách động cao tận vài trượng, từng mảng băng kính nằm rải rác khắp hang phát tán ánh sáng xung quanh.
Hắn liền để ý tới phía trước hắn. Uyển Linh Ngọc cũng tiến lại gần hắn.
Trước mắt hai người là một con đường dẫn vào bên trong động khẩu. Vẫn là một bầu không khí lạnh lẽo làm nhiệt độ thấp xuống.
" Vào trong thôi !" Dạ Hàn liền quay sang nói. Sau đó liền tiến về phía trước.
Uyển Linh Ngọc gật đầu, đôi chân ngọc của nàng vội bước theo hắn.
Hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh, từng vách đá được khắc những ký tự lạ lẫm kèm theo những bức họa có chút đơn sơ.
" Từng bức ảnh này là từng dòng lịch sử của tinh cầu này " Sắc Quỷ ngồi trên vai lên tiếng. Nó cũng đang theo dõi những bức họa vẽ trên vách đá.
Dạ Hàn gật đầu. Hắn thấy mọi thứ từ thuở sơ khai của hành tinh này. Một viên ngọc nhỏ trở thành một chuỗi dài, sau đó hóa thành từng sinh vật đơn sơ nhỏ nhắn dưới đáy đại dương. Từng sinh vật dần dần xuất hiện.
" Ở tinh cầu này cũng có bò sát khổng lồ cơ à !" Dạ Hàn nhìn tới bức tranh từng con khủng long to lớn mà ngạc nhiên nói.
" Bò sát khổng lồ ? Là con gì ??" Uyển Linh Ngọc đi kế bên hắn tò mò hỏi.
" Là những con thú to lớn trên bức vách này " Dạ Hàn dùng ngón tay chỉ lên từng bức họa.
" Đây là những loài Cự Long to lớn từng sinh sống trên Huyền Minh Tinh Cầu. Nghe nói bọn chúng có sức mạnh to lớn, thậm chí là mạnh hơn cả Ngũ Đại Thần Thú !" Uyển Linh Ngọc nhìn bức họa mà giải thích.
Dạ Hàn liền có chút khó hiểu. Đây không phải là khủng long sao ! Tại sao lại gọi là Cự Long ?
" Ở tinh cầu này, những con quái thú khổng lồ Kỷ Jura ở Trái Đất mà chủ nhân từng sống thì ở đây bọn chúng được gọi là Cự Long " Sắc Quỷ lên tiếng giải thích.
" Thì ra là vậy !" Dạ Hàn liền hiểu. Thì cùng là một loại nhưng tên gọi khác nhau thôi.
Bọn họ vừa đi vừa nhìn từng bức tranh, bức tranh nhân loại xuất hiện, rồi tới săn giết yêu thú, hái lượm của con người. Rồi từ từ tới bức tranh con voi ma mút bị đuổi giết và hổ răng kiếm.
" Đây là ?" Dạ Hàn liền hỏi Uyển Linh Ngọc.
" Đây là Ma Mút Cự Tượng và Hiên Kiếm Hổ, hai loài yêu thú đã tuyệt chủng từ rất lâu rồi " Uyển Linh Ngọc đáp. Kiến thức mà nàng học được cũng không ít nên nàng cũng biết.
Dạ Hàn gật đầu. Rồi hắn từng bước tiến tới chỗ bức tranh con người đang nâng niu cái gì đó rồi xếp bằng.
" Đây là lúc con người phát hiện được thiên địa linh khí và bắt đầu hấp thu chuyển thành linh lực. Từ đó linh lực bắt đầu trở nên rộng rãi và những kẻ điều khiển được những nguyên tố trong tự nhiên sẽ được tôn là thần thánh " Sắc Quỷ nói.
Dạ Hàn cũng không lấy làm lạ về việc được tôn là thần thánh này. Ở địa cầu cũng có những sự việc thế này.
Hai người một quỷ từ từ bước đi, những bức tranh bên tường liên tục thay đổi đến chỗ con sói khổng lồ đang đứng hùng dũng trên một vách núi cao.
" Đó là Huyết Sát Hung Lang !" Sắc Quỷ liền nói.
Dạ Hàn gật đầu. Hắn đang nhìn một con sói khổng lồ có chiếc sừng nhỏ giữa trán, đôi mắt hung tợn khát máu nhìn lũ yêu thú và con người yếu ớt đang cố vùng vẫy khỏi cái chết.
Bên cạnh nó là bốn con yêu thú khác. Một con chim ưng đang dùng đôi chân khỏe gắp lấy một con rắn, đôi mắt thèm khát nhìn mồi. Một con sư tử đang nhai nuốt một con hắc ngưu và một con hổ đang xé rách thân thể của nhân loại. Chỉ có con hồ ly chín đuôi đang dùng mị thuật quyến rũ lũ nam nhân rồi sau đó ăn thịt từng người.
" Trước mắt chàng là năm con Ma Thú ở Ma Giới, bọn chúng rất là tàn ác nhưng nhờ có Ngũ Đại Thần Thú trấn áp được " Uyển Linh Ngọc liền nói.
" Năm con thú này tượng trưng cho sự tàn bạo và khát máu, điên cuồng và hiếu sát của những kẻ tội đồ gia tộc hay kẻ có âm mưu lật đổ đế vương. Con sói đại diện cho sự kiêu ngạo, con ưng đại diện cho sự bá chủ, con sư đại diện cho sự mạnh mẽ, con hổ đại diện cho sự tàn ác và con hồ ly kia đại diện cho sự mê hoặc !" Nàng nói tiếp.
Dạ Hàn cười khổ không thôi. Bên trong nhẫn trữ vật của hắn chính là một lọ huyết tinh khiết của Huyết Sát Hung Lang đấy.
Hai người vừa đi vừa nhìn bức tranh xung quanh, họ dần dần tiến vào sâu bên trong hang động huyền bí này.
---------------------------------------------------------
Xin lỗi mọi người vì ra chương chậm trễ. Mong mọi người thông cảm bỏ qua, ngày mai tác sẽ cố gắng đền bù cho mn.
Đêm qua, ai có coi VN-Indo chắc cũng hiểu cảm giác của tác mà.