Ba ngày sau, Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc cũng đến nơi.
" Thì ra đây là Hàn Phong Sơn " Dạ Hàn nhìn ngọn núi tuyết hùng vĩ trước mắt mà cảm thán. Đây là lần đầu hắn thấy sự hùng vĩ thế này, dù là núi Everest của Trái Đất ở kiếp trước cũng chả cao bằng ngọn núi này.
Uyển Linh Ngọc đứng kế bên gật đầu. Nàng cũng lần đầu chứng kiến được cảnh đẹp hùng vĩ này.
Trước mắt họ là một vùng đất toàn là băng tuyết bao trùm, xung quanh chỉ là một màu trắng xóa vô tận, không khí lạnh lẽo thấm vào da thịt khiến người ta run lên, hoa tuyết bay phấp phới giữa bầu trời quang đãng.
Một ngọn núi hiu quạnh bị bao phủ bởi tuyết cao chót vót chỉ cách bọn họ vài dặm đường. Khói trắng trên đỉnh núi thỉnh thoảng lại thải ra bên ngoài. Có thể Hàn Phong Sơn này chính là một ngọn núi lửa đã bị dập tắt từ lâu.
" Nàng lạnh không ?" Dạ Hàn quay sang ân cần hỏi. Hắn vẫn đang mặc một Hắc y bình thường như mọi ngày, trên vai hắn là Sắc Quỷ bình thản cầm một quyển sách đọc tới đọc lui, nó khoác lên người một chiếc áo cùng màu với màu da của nó, đôi cánh đỏ rực ve vẩy xuyên qua những bông hoa tuyết trắng đang rơi.
Bên ngoài Dạ Hàn dùng linh lực để chống chọi lại không khí lạnh lẽo này. Ba vòng xoáy trong đan điền xoay tròn để bổ sung linh lực cho hắn.
" Có chút lạnh nhưng không sao " Uyển Linh Ngọc nói. Toàn thân bạch y khá dày lại khoác thêm chiếc áo da cừu to bên ngoài, cổ quấn một chiếc len bảo vệ cho đỡ lạnh. Nàng cũng dùng linh lực che chở cơ thể nhưng linh lực nhanh chóng hao mòn trong không khí lạnh cắt da. Linh lực bổ sung cũng không thể nào kịp với tốc độ tiêu hao khủng khiếp này.
" Đi tiếp thôi, Băng Lăng Quả chắc chắn ở đâu đây. Bầu trời sắp tối lên rồi !" Dạ Hàn nhìn sắc trời mà lên tiếng. Đã đến nơi rồi thì cũng không muốn chần chờ thêm một giây phút nào nữa, thời gian hiện tại rất quý báu.
Uyển Linh Ngọc gật đầu đáp lại. Cả hai người tiến lên phía trước.
" Sắc Quỷ, ở đây có thể tồn tại những yêu thú loại nào ?" Vừa di chuyển đến chân núi Hàn Phong Sơn, Dạ Hàn liền hỏi. Sắc Quỷ tinh thông mọi thứ chắc chắn sẽ biết nơi băng tuyết lạnh giá này sẽ có những gì.
" Yêu thú ở Hàn Phong Sơn hầu hết đều là Tam giai trở lên, có thể sẽ có Ngũ giai yêu thú nên chủ nhân cẩn thận một chút. Bọn chúng thường sống theo bầy đàn và trốn dưới lớp tuyết dày đặc, có vài con có cấp bậc cao thì chúng sống theo đơn lẻ nhưng muốn gặp được chúng thì chắc chắn sẽ rất khó vì hầu hết chúng đều tiến vào trạng thái ngủ đông, hiện tại cũng là thời gian chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông " Sắc Quỷ vừa đọc vừa đáp. Đối với kiến thức uyên bác của nó thì bất kì nơi nào, tồn tại những gì nó đều biết. Chỉ duy nhất hai chữ Hư Không kia nó không biết bất kì thông tin gì.
" Tam giai trở lên à, xem ra có chút khó khăn rồi đây !" Dạ Hàn thở ra một hơi. Tam giai tương đương với Kim Đan Kỳ, sẽ có chút khó khăn đối với hai người, với lại lúc này linh lực bọn họ cũng không còn quá nhiều, nếu gặp phải chắc chỉ có chạy.
" Ngọc nhi, hãy cẩn thận, xung quanh đây có thể sẽ có yêu thú !" Dạ Hàn liền cảnh báo Uyển Linh Ngọc, sau đó hắn liền tiến vào trạng thái phòng bị. Dù sao cẩn thận một tí thì sống được cả đời.
" Thiếp hiểu rồi " Uyển Linh Ngọc đáp. Nàng cũng trở nên cẩn thận hơn, dù sao nơi đồng tuyết hoang vu này lúc nào cũng có sự nguy hiểm rình rập.
Hai người vừa đi vừa kiểm tra mọi thứ xung quanh. Đôi chân đi không lún xuống tuyết một phân nào, cố gắng duy trì khoảng cách kẻo đánh động lũ yêu thú dưới tuyết. Hơi thở của hai người hòa vào tạo thành một làn khói nhỏ giữa thời tiết lạnh giá đầy khắc nghiệt này.
" Hàn, chúng ta cứ di chuyển thế này thì sẽ cạn linh lực trước khi tới chân núi Hàn Phong. Cách này không khả thi tí nào cả !" Uyển Linh Ngọc thở một hơi lạnh. Linh lực bao bọc nàng ngày càng mỏng manh, cơn gió lạnh thổi làm nàng có chút rét run.
" Ừm, chúng ta di chuyển kiểu này cũng không phải là cách ! Để ta nghĩ xem chúng ta nên làm gì ?" Dạ Hàn bên cạnh nắm lấy tay nàng mà đáp. Nội lực hắn tuy được bổ sung liên tục nhưng không bằng phần mất đi.
Dạ Hàn nhìn xem xung quanh, ngoài một vùng đất tuyết trắng bao quanh thì chả có cái gì khác. Muốn tìm một vật kéo hay thú cưỡi, chắc chỉ nằm mơ mới có mà thôi.
" Chủ nhân coi chừng, hiện tại chúng ta đang bị bao vây !" Sắc Quỷ ngồi trên vai hắn đột ngột lên tiếng. Sắc mặt nó vẫn bình thản như vại, tay vẫn lật từng trang sách nhỏ. Bởi vì nó biết chủ nhân nó có thể tự xử.
" Bị bao vây !!" Sắc mặt Dạ Hàn liền trở nên nghiêm túc, hắn vội lấy thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ ra, đôi mắt cẩn trọng nhìn xung quanh. Lời nói của Sắc Quỷ không bao giờ sai đối với hắn.
Uyển Linh Ngọc thấy hắn có vẻ cẩn trọng khiến nàng cũng có chút khẩn trương theo, hai người từ từ di chuyển, ánh mắt lướt nhìn khắp xung quanh.
Graooo…
Một tiếng gầm lớn phát ra. Một con yêu thú màu trắng chui lên từ đống tuyết. Đôi mắt đỏ ngầu, nó nhe hàm răng gớm ghiếc và chỉa móng vuốt về phía hai người bọn họ.
Graoooo… graooo… graooo…
Từng tiếng gầm vang lên, một rừng yêu thú từ đống tuyết chui lên, bọn chúng cũng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
" Mẹ nó, sao đông vậy !!!" Nhìn bầy yêu thú trắng như tuyết bao vây lấy mình mà Dạ Hàn đã muốn chửi bới rồi. Hắn đếm sơ sơ thì ít nhất cũng là ba mươi, bốn mươi con.
Uyển Linh Ngọc nhìn đám yêu thú, nàng không dám khinh suất mà tiến vào trạng thái phòng ngự. Chỉ cần bọn chúng tiến lên liền lập tức trả đòn.
" Là Băng Tuyết Thú, một loại yêu thú sống thành bầy đàn ở những vùng núi tuyết lạnh giá quanh năm, chủ yếu dựa vào số đông để đánh bại kẻ địch. Hầu hết tất cả bọn chúng chỉ là Tam giai , con mạnh nhất bầy cũng chỉ là Tam giai Viên Mãn " Sắc Quỷ nói.
" Tất cả chỉ là Tam giai à ?" Dạ Hàn hơi bất ngờ hỏi lại. Nếu bọn chúng chỉ là Tam giai thì hắn có thể bỏ trốn, hắn có thể giết được vài con Tam giai đấy nhưng số lượng đông đảo thế này thì hắn cũng chẳng làm được gì đâu.
" Chuẩn bị chạy, số lượng thế này ta cũng không giải quyết hết được " Dạ Hàn quay đầu sang dặn dò.
" Nhưng bọn chúng đứng xung quanh thế này, hầu như không có kẽ hở để cho chúng ta chạy thoát " Uyển Linh Ngọc có chút sợ hãi nói. Nàng đây là lần đầu thấy một bầy yêu thú đông đảo như thế này, bất quá chỉ thấy được một bầy tầm năm sáu con chứ không phải ba mươi, bốn mươi con tập trung cùng một chỗ thế này.
Graooo…
Không đợi hai người họ tìm đường thoát thân, con Băng Tuyết Thú gầm lên rồi lao vào Dạ Hàn. Nó liền biết tên nhân loại này là tên yếu nhất.
Nghe tiếng gầm của con thủ lĩnh, bè lũ Băng Tuyết Thú lần lượt lao vào. Móng vuốt sắc nhọn sẵn sàng cào rách bất kì thứ gì mà nó đi qua.
" Ngọc nhi, nàng sau lưng yểm trợ ta, ta lên trước mở đường máu !" Dạ Hàn lao lên. Thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ sáng lóa như dao tiến về phía trước.
Uyển Linh Ngọc cầm thanh kiếm ở sau yểm trợ. Bất cứ con nào lao vào liền cứ thẳng tay chống trả, vài con bị kiếm nàng chém trúng.
Hấp… hấp… xoẹt… xoẹt…
Dạ Hàn lách qua móng vuốt của hai con Băng Tuyết Thú phía trước, hắn dùng Nhất Đao đâm tới yết hầu của bọn chúng.
Phập… phập…
Một trong hai con Băng Tuyết Thú né sang một bên, nó bị thương ở bả vai, máu chảy ròng ròng. Con còn lại thì né không kịp, một dao ngay yết hầu, máu từ cổ phun ra, ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Grao…
Nhìn đồng bạn mình bị giết chết, con Băng Tuyết thú điên lên. Mặc kệ vết thương đang chảy máu, nó há miệng lao tới như muốn cắn hắn thành từng mảnh.
Keng…
Tiếng va chạm vang lên. Lưỡi dao sáng lóa của Nguyệt Sát Chủy Thủ cố chặng hàm răng sắc nhọn kia. Dạ Hàn dùng mọi sức bình sinh để có thể chém tới.
Một con khác cũng lao theo, chi trước như một cái trảo lớn muốn xé rách Dạ Hàn nhưng hắn may mắn né được.
Sau lưng, Uyển Linh Ngọc dùng kiếm đỡ lấy hai móng vuốt của Băng Tuyết Thú đang tấn công nàng. Đôi chân nhỏ hơi lún xuống mặt tuyết.
Trận quần chiến kéo dài được khoảng nửa canh giờ, bên dưới chân hai người bọn họ đã có vài cái xác của Băng Tuyết Thú nhưng vẫn chưa đủ, máu tươi vương vãi khắp mảng tuyết lớn.
Dạ Hàn có chút thấm mệt, trước ngực áo bị rách nhẹ một đường nhưng không trúng da thịt, vài nơi thì bị cào nhẹ. Linh lực trong người bị vơi đi phân nửa do vừa chiến đấu với Băng Tuyết Thú, vừa bảo vệ cơ thể không bị xâm nhập bởi hàn khí lạnh giá.
Uyển Linh Ngọc cũng không khá hơn, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, hơi thở lại có chút gấp gáp. Thanh kiếm nàng đang cầm trên tay là Huyền phẩm Trung cấp bảo khí cũng bị mẻ đi đôi chút, y phục trên người thì vẫn còn nguyên, có phải là do lũ Băng Tuyết Thú này thương hoa tiếc ngọc hay không nhưng với một lượt công kích cả bốn năm con thì chắc không phải rồi.
" Ngọc nhi, nàng vẫn chịu được chứ ?" Dạ Hàn vừa chống trả vừa hỏi. Hắn đang cố gắng đánh lùi Băng Tuyết Thú phía trước, một con ngã xuống thì có con khác thế vào, nếu cứ như thế này thì hắn chắc sẽ bị cạn kiệt linh lực mà chết.
" Thiếp không sao, bất quá chúng nó ngày một đông hơn, chúng ta cần tìm cách thoát nhanh chỗ này " Uyển Linh Ngọc đáp. Nàng cũng có chút lo lắng rồi, bọn Băng Tuyết Thú này càng ngày càng đông đảo làm bọn họ chém giết không xuể.
Hai người chém chém giết giết cũng đã hơn nửa canh giờ, Băng Tuyết Thú bị thương lẫn bị giết cũng tầm hai mươi con nhưng sau đó lại có một lực lượng khác bù vào, quả thật quá khó khăn cho Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc hai người.
" Sắc Quỷ ! Làm cách nào để tiêu diệt đám này bây giờ ? Chúng càng ngày càng kéo đến đông. " Dạ Hàn vừa tấn công Băng Tuyết Thú vừa nói. Dưới chân hắn đã vài cái xác của Băng Tuyết Thú rồi mà số lượng của nó vẫn còn như cũ làm hắn có chút khó nuốt.
" Bây giờ chỉ có thể càng đánh càng tiến tới chân núi Hàn Phong Sơn nhanh nhất có thể ! Chủ nhân nên dùng võ kỹ có tính quần chiến để diệt chúng càng nhiều càng tốt " Sắc Quý gập cuốn sách lại, nó nhìn bầy Băng Tuyết Thú xung quanh mà lên tiếng.
" Ta làm gì có võ kỹ có tính quần chiến ?" Dạ Hàn hỏi ngược lại. Hắn hiện tại chỉ có hai võ kỹ là Nhất Đao với U Linh Ảnh Sát thôi mà.
" Mà khoan… Hình như mình còn một võ kỹ nữa " Dạ Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt nghiêm túc lại nở nụ cười.
Uyển Linh Ngọc đang chiến đấu ở sau lưng hắn nên không nhìn thấy vẻ cười cợt hắn lúc này.
Cạch…
Dạ Hàn tra thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ vào vỏ, hai nắm tay từ từ hội tụ linh lực.
Phừng…
Hai ngọn lửa lớn đang bao trùm lấy cách tay hắn, nhiệt độ xung quanh liền tăng thêm vài độ.
Uyển Linh Ngọc nhận thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên, nàng vội xoay người nhìn hắn.
" Là Hỏa linh lực " Uyển Linh Ngọc thì thầm, nàng vẫn không đình chỉ mà tiếp tục đánh trả lũ Băng Tuyết Thú.
" Hỏa Long Quyền !" Dạ Hàn hét lên, một quyền đấm mạnh tới.
Graoo…
Đòn quyền tựa như con hỏa long lao mạnh mẽ tới lũ Băng Tuyết Thú, hỏa hệ linh lực cháy mạnh mẽ trong không khí lạnh giá.
Ầm…
Một vụ nổ mạnh xuất hiện, đòn quyền đánh xuyên gần hai mươi con Băng Tuyết Thú, ngọn lửa mạnh mẽ đốt cháy bộ lông trắng muốt của chúng.
Không khí liền trở nên khét nghẹt, từng con Băng Tuyết Thú nằm vật xuống đất mà kêu gào đau đớn.
Phía sau Uyển Linh Ngọc thấy vậy cũng không nhịn được mà ngạc nhiên. Một quyền có thể miểu sát hơn hai mươi con Tam giai Băng Tuyết Thú, cái này có thể sao !
Dạ Hàn liền thu hồi quyền, hắn liền ôm lấy Uyển Linh Ngọc, dùng Vô Ảnh lao nhanh đến chân núi. Linh lực trong người chỉ còn không tới một nửa, hắn cắn răng liều mạng mà lao đi. Chỉ cần bọn hắn tới chân núi thì sẽ có thể sống sót.
Lũ Băng Tuyết Thú thấy thế, liền điên cuồng đuổi theo. Đối với tụi nó, chỉ cần hai người bọn họ chạy đến chỗ chân núi thì bọn chúng sẽ mất đi hai miếng mồi ngon béo bở.
Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc lao nhanh như vũ bão, bất quá tốc độ của lũ Băng Tuyết Thú cũng không hề chậm, khoảng cách giữa hai người so với lũ Băng Tuyết Thú càng ngày càng gần lại.
" Vũ, liệu chúng ta có thể chạy tới đó kịp không ?" Bị Dạ Hàn ôm lấy, Uyển Linh Ngọc lo lắng nói. Khoảng cách của bọn họ với lũ bám đuôi kia càng sát lại gần nhau hơn.
" Có thể ! Nếu theo tính toán của ta thì chúng ta sắp tới rồi " Dạ Hàn an ủi nàng. Linh lực trong người liền chỉ còn một phần ba, hắn vẫn cố gắng lao đi dù biết khoảng cách của hắn so với Hàn Phong Sơn vẫn còn có chút xa.
Vèo… vèo… vèo…
Tốc độ lao nhanh khủng khiếp đang di chuyển trên mặt tuyết. Bên ngoài, Dạ Hàn cố gắng dùng linh lực thi triển Vô Ảnh. bên trong đan điền, ba khối đại cầu xoay tròn cực nhanh, chúng đang điên cuồng thu nạp thiên địa linh khí để bổ sung linh lực cho hắn. Nhưng với tốc độ đó vẫn không tài nào kịp bổ sung.
Bọn Băng Tuyết Thú thấy bọn họ chạy càng hung hãn lên, bọn chúng vẫn chưa muốn từ bỏ miếng mồi ngon này. Chúng kéo thành một hàng dài cố gắng đuổi theo.
Xoạt…
Dạ Hàn đột ngột ngừng lại, hắn xoay người cấp tốc vận chuyển hết linh lực còn sót lại tụ thành một quyền lớn. Hắn muốn dùng một đấm tiêu diệt phần lớn Băng Tuyết Thú.
" Hỏa Long Quyền !!!"
Dạ Hàn dùng hết sức đấm tới, một con rồng to hơn lúc nãy gào thét lao đến.
Ầm… ầm…
Lại thêm một vụ nổ, Hỏa Long Quyền đụng trúng lũ Băng Tuyết Thú liền nổ tung, từng thân xác bay tán loạn. Da lông liền bị đốt cháy một cách thê thảm, máu me chảy dọc theo thân hình của chúng.
Hộc… hộc… hộc…
Dạ Hàn thở hồng hộc vài hơi, sau đó ổn định linh lực rồi lao nhanh đến Hàn Phong Sơn.