Chương 17: Căn Phòng Tuyệt Tác

Hai người di chuyển gần nửa ngày mới hết bậc thang. Trước mắt bọn họ lại là một cánh cửa khác nhưng nó được làm từ băng.

" Để thiếp !" Uyển Linh Ngọc tiến đến đẩy cánh cửa.

Két…

Cánh cửa băng liền được đẩy ra, hai người liền tiến vào bên trong.

Trước mắt bọn họ là một căn phòng rộng mênh mông như một tòa cung điện, từng bức vách được làm từ băng tuyết được chạm khắc tinh xảo, những viên kim cương lấp lánh đầy quý báu được gắn khắp căn phòng làm tôn lên vẻ xa hoa. Nhiệt độ bên trong không hề lạnh lẽo, thậm chí có một chút ấm áp lạ thường.

" Nơi này xa xỉ thật !" Dạ Hàn nhìn mà cảm thán, hắn đếm sơ sơ cũng cả mấy trăm viên kim cương to cỡ bàn tay. Phải biết đại gia cỡ nào mới có thể sở hữu được độ xa hoa này, viên kim cương quý báu chỉ để trang trí cũng đủ biết tên tạo ra căn phòng này giàu bằng một kho tàng quốc gia.

Uyển Linh Ngọc cũng choáng ngợp trước độ xa hoa này. Ngay cả Hợp Hoan Phái, chỗ ở của chương môn cũng chỉ có vài ba viên. Ở đây có tận mấy trăm viên, quá xa xỉ rồi.

Sắc Quỷ thì vẫn bình thản. Đối với nó thì độ xa hoa cũng chưa chắc bằng căn phòng của nó chốn Ma Giới.

Dạ Hàn liền quay sang, hắn để ý tới ngôi mộ làm bằng băng tinh khiết nằm ở chính giữa căn phòng. Hắn không kiêng kỵ gì mà tiến lại gần.

Uyển Linh Ngọc thấy vậy cũng liền đi theo hắn. Cả hai bước lại bước liền tới chỗ ngôi mộ.

Khi cả hai tới gần mới biết ngôi mộ này đẹp như thế nào. Ngôi mộ có bề dài khoảng hai trượng, bề ngang một trượng, chiều cao cũng chỉ tới ngực của Dạ Hàn. Từng góc cạnh được làm một cách tỉ mỉ và đầy nghệ thuật, từng bông hoa tuyết trắng khắc trên ngôi mộ cực kì tinh xảo không thua kém gì so với cánh cửa, hai viên kim cương được gắn đối xứng hai bên.

Dạ Hàn không nhịn được mà sờ vào, nhưng vừa chạm vào liền kinh hãi rút tay về. Cánh tay vừa chạm vào lúc nãy liền bị đóng băng, cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng tới thần thức.

" Hàn, chàng có sao không ?" Nhìn cánh tay đóng băng của hắn mà nàng lo lắng.

" Ta không sao " Dạ Hàn lắc đầu, hắn vận Hỏa linh lực làm tan chảy băng trên cánh tay hắn.

" Ngôi mộ này ẩn chứa Băng Hàn linh lực khủng bố, có thể người đang nằm trong đó là Độ Kiếp Kỳ có Dị Băng Hàn linh căn " Sắc Quỷ gặp quyển sách và cất vào bên trong, sau đó lên tiếng.

" Độ Kiếp Kỳ !!!" Dạ Hàn trợn mắt há hốc mồm nhìn ngôi mộ. Bên trong nó là một Độ Kiếp Kỳ đấy !

" Ta không biết tu vi của người đang nằm trong ngôi mộ là gì, nhưng theo suy đoán của ta thì người đó ít nhất là Độ Kiếp Kỳ " Sắc Quỷ nghiêm túc nói.

" Này này, ít nhất là Độ Kiếp Kỳ, chẳng lẽ trên Độ Kiếp Kỳ còn cảnh giới nào nữa ?" Dạ Hàn gấp gáp hỏi.

" Với tu vi hiện tại của chủ nhân thì không được biết, chỉ khi chủ nhân đạt đến Độ Kiếp Kỳ Viên Mãn mới có tư cách biết. Ta chỉ có thể nói, từ Độ Kiếp Kỳ trở xuống chỉ là quá trình để trở thành một cường giả thật sự !" Sắc Quỷ nhún vai.

" Vậy tức là ta phi thăng mới có quyền được biết !!" Dạ Hàn nhíu mày. Có quá nhiều thứ giới hạn làm hắn có chút gò bó.

" Chủ nhân chớ có bi quan, thế giới cường giả đầy ra đó. Tinh cầu này cũng chỉ là một hạt bi nhỏ trong vũ trụ, phải biết trên bao nhiêu tinh cầu có điều kiện y hệt tinh cầu này ! Người ta cũng cần phải phi thăng mới biết bên trên còn có những thứ gì " Sắc Quỷ an ủi.

" Ta hiểu rồi, nhưng nhìn cái mộ này thì người nằm bên trong liệu có thể là người đã viết những kí tự cổ và vẽ những bức tranh ngoài kia hay không ?" Dạ Hàn nhìn ngôi mộ mà nói.

" Chắc là một nữ nhân khuynh đảo chúng sanh !" Sắc Quỷ xoa xoa cái cằm nhọn của mình. Trong đầu liền nghĩ đến nữ nhân với thân hình bốc lửa thường được miêu tả trong truyện mà nó hay đọc thì sao.

" Nữ nhân ?" Dạ Hàn khinh bỉ nhìn Sắc Quỷ. Con quỷ này ngoài nữ nhân ra thì nó không nghĩ được gì khác à.

" Chủ nhân có để ý đến chiếc giường nằm ở chỗ đằng kia không ? Trên chiếc giường tươm tất lại có một chút hương vị thoang thoảng của nữ nhân ! Cộng thêm chiếc tủ bằng băng đằng kia và bình hoa tuyết không héo kia nữa !" Sắc Quỷ liền chỉ tay về một góc phòng.

Quả nhiên thu hút được ánh nhìn của Dạ Hàn. Hắn nhìn về góc phòng, nơi đặt một chiếc giường nhỏ và một cái tủ làm bằng băng tuyết trắng. Chiếc chăn bông màu trắng trải trên chiếc giường lạnh giá vẫn không làm xấu đi vẻ đẹp thánh khiết. Bên cạnh chiếc giường là một cái tủ cũng được làm từ băng tuyết, từng đường nét chạm khắc tinh tế không khác gì so với chiếc giường và ngôi mộ băng. Tuy tủ không mở để xem bên trong có phải đồ dành cho nữ tử hay không nhưng theo suy đoán đến tám phần chắc chắn nơi này là chỗ ở của nữ nhân.

Uyển Linh Ngọc nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn không chớp mắt kia, sau đó liền liếc xéo hắn. Thân là nữ nhân, nàng làm sao không biết chiếc giường thơ mộng đằng kia luôn là điều ước ao của các nữ nhân, thậm chí là cả nàng cũng mong muốn.

Thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc giường, mồm vẫn còn há hốc làm nước dãi chảy dọc khóe miệng mà nàng tức lên. Ngọc thủ liền để ngay eo hắn mà dùng sức vặn.

" Oái… oái… Đau… Đau…" Vùng eo bị vặn mạnh làm Dạ Hàn kêu la oai oái. Ngọc thủ nhỏ nhắn kia vẫn còn nắm hông hắn mà vặn thiệt mạnh.

" Đau lắm, Ngọc nhi của ta, nàng thả ra đi !" Dạ Hàn van xin. Quả nhiên nữ nhân là hũ giấm a.

" Hứ !" Uyển Linh Ngọc liền rút tay về, sau đó hứ một tiếng quay mặt đi.

Dạ Hàn như được giải thoát, hắn xoa xoa cái eo đang còn đau của mình, khuôn mặt uất ức nhìn Uyển Linh Ngọc. Hắn chỉ mới nhìn thôi mà.

Trên vai hắn, Sắc Quỷ nhìn hắn đang giả vờ đau đớn mà muốn phun nước bọt. Tên này giỏi giả vờ thế.

" Nàng ghen đó hả ?" Dạ Hàn cười chọc nàng.

" Hứ, ai thèm ghen !" Uyển Linh Ngọc vẫn không nhìn hắn mà gắt gỏng. Giọng của nàng có chút chua ngoa.

" Nàng biết trên trán nàng đang viết chữ " Ghen " không ?" Dạ Hàn nhìn mặt nàng mà nói. Tay hắn liền ôm nàng vào ngực mình.

" Thả ta ra ! Ta có ghen hồi nào chứ ! Thả ta ra !" Bị ôm bất ngờ, Uyển Linh Ngọc vừa la hét vừa vùng vẫy.

" Nàng còn lên tiếng nữa là ta sẽ ăn nàng tại chỗ này !" Cúi đầu xuống phà hơi nóng lên vành tai mẫn cảm của nữ nhân, Dạ Hàn liền thì thầm tai nàng. Bàn tay tà ác không an phận mà xoa xoa lấy bờ mông ấy.

Vành tai mẫn cảm và bờ mông bị tập kích, khuôn mặt Uyển Linh Ngọc liền đỏ hồng lên, đôi mắt trở nên ươn ướt, hơi thở liền nóng rực. Cảm xúc nóng giận lúc nãy liền tan biến.

Dạ Hàn sao mà không biết, hắn liền cúi xuống mà ngậm lấy bờ môi mềm mại kia. Dục vọng kiềm chế mấy ngày nay liền bùng phát dữ dội.

" Đừng, ở đây không được !" Uyển Linh Ngọc liền tỉnh táo lại, nàng lấy ngón tay nhỏ nhắn chen ngang bờ môi hai người rồi nói.

" Sao lại không được !" Giọng khàn khàn của Dạ Hàn đáp.

Uyển Linh Ngọc lắc đầu, sau đó rời khỏi vòng tay hắn một cách nhẹ nhàng. Sau đó liền quay đầu nhìn ngôi mộ mà cúi người lạy một cái.

Dạ Hàn nhìn hành động của nàng mà muốn bật cười. Nơi này quả nhiên có chút tôn nghiêm, không nên làm chuyện đó ở chỗ này.

Dạ Hàn hít sâu một hơi, kiềm chế dục vọng mà bắt đầu di chuyển để quan sát toàn bộ căn phòng để tìm kiếm đồ tốt.

Nhanh chóng tiến lại gần góc phòng, lấy tay sờ lên chiếc giường mềm mại bằng băng tuyết ấy.

" Cảm thấy thế nào ?" Sắc Quỷ hỏi.

" Còn chút hơi ấm, có thể có người đang ở đây !" Cảm nhận được chút hơi ấm trong lòng bàn tay, Dạ Hàn nhíu mày. Lúc hắn và Uyển Linh Ngọc bước vào, chắc chắn không có gì tồn tại mà.

" Không lẽ trên đời này có ma ?" Dạ Hàn liền suy nghĩ. Cũng có thể có chuyện này.

" Chủ nhân bớt ảo tưởng giùm, trên đời này làm gì có ma với cỏ, chỉ có linh hồn người chết chưa được siêu thoát mà thôi !" Sắc Quỷ lườm hắn.

" Thì linh hồn đó được gọi là ma chứ là gì ?" Dạ Hàn nhìn Sắc Quỷ có chút khó hiểu. Linh hồn người chết thì gọi là ma a.

Cốc…

Sắc Quỷ không nhịn được liền cốc mạnh vào đầu hắn. Cái tên này chìm nổi trong dục vọng riết rồi đầu óc có vấn đề à.

" Chủ nhân làm ơn tỉnh táo lại giùm ta ! Trên đời này làm gì có ma với cỏ, chỉ có linh hồn bổn nguyên mà thôi. Không phải như ở địa cầu kiếp trước của ngài !" Sắc Quỷ rống lớn. Nó không thể tin được tên chủ nhân của nó lại ngu xuẩn đến mức này.

" E hèm, ta biết rồi ! Cần gì hét lớn lên như thế !" Dạ Hàn ho khan một tiếng. Nếu như Uyển Linh Ngọc có thể nghe được tiếng rống lúc nãy chắc cũng giật mình.

" Hừm, có thể có người nào đó ở đây và ra khỏi chỗ này trước khi ngài bước vào, hoặc là có linh hồn bổn nguyên của chủ nhân ngôi mộ đằng kia đang ở đây mà chúng ta không biết " Sắc Quỷ khoanh tay lại mà nói.

" Cũng có thể là như vậy !" Dạ Hàn gật đầu. Đối với tu vi của người nằm trong ngôi mộ kia có thể là linh hồn bổn nguyên của họ.

Sau đó hắn nhìn qua chiếc ghế đang để bình đựng hoa tuyết trắng, sau đó nhìn thấy một quyển sách cổ đã có chút phai màu. Để có thể giữ một cuốn sách lâu đến như vậy quả thật là một điều cực kì khó khăn.

Dạ Hàn tò mò cầm nó lên, hắn nhìn dòng chữ bên ngoài bìa sách.

" Đây là chữ viết cổ của một tinh cầu nào đấy không thuộc phần thiên hà này " Sắc Quỷ nhìn dòng chữ liền nói. Nó rất mẫn cảm với nhiều thứ, và đặc biệt là chữ viết. Chỉ cần nó có đọc liền sẽ nhớ là chữ của tinh cầu nào, nhưng chữ viết này là chữ viết lần đầu nó nhìn thấy.

" Mi đọc được không ?" Dạ Hàn đưa cuốn sách cho nó mà hỏi. Nhìn kí tự cổ này, hắn lại không hiểu nó nói gì.

Sắc Quỷ lắc đầu. Nó chịu thua trước quyển sách lạ lùng này.

Dạ Hàn cũng nhíu mày nhìn quyển sách.

Uyển Linh Ngọc từ lúc nào đã bước lại gần hắn, nàng nhìn quyển sách.

" Đây là quyển nhật ký !" Nàng lên tiếng. Nàng nhận thấy nàng có thể đọc được quyển nhật ký này.

" Quyển nhật ký ???" Dạ Hàn và Sắc Quỷ nhìn nhau rồi cả hai nhìn Uyển Linh Ngọc. Quyển sách mà ngay cả Sắc Quỷ không biết nó là gì thì Uyển Linh Ngọc lại nói nó là quyển nhật ký.

" Đưa đây cho thiếp !" Uyển Linh Ngọc nhẹ nhàng nói.

Dạ Hàn gật đầu rồi đưa cho nàng.

Uyển Linh Ngọc liền cầm quyển sách vuốt ve những cánh bông tuyết nhỏ bên trên.

" Nàng thật sự có thể đọc nó sao !" Dạ Hàn nhìn Uyển Linh Ngọc hỏi.

" Thiếp không biết, nhưng dường như có thứ gì đó giúp thiếp có thể đọc được quyển nhật ký này !" Uyển Linh Ngọc gật đầu nhẹ nhàng.

Đôi mỏi mỏng hé ra, từng âm thanh nhẹ nhàng thư thái của thiếu nữ bắt đầu vang lên trong căn phòng nhỏ.

" Ngày 25 tháng 5 Huyền Minh Lịch, ta đã đặt chân đến một nơi xa lạ, vì cố gắng chạy trốn khỏi bọn phản bội gia tộc mà ta đi đến nơi này. Sau đó liền ngồi xuống mà điều trị thương thế trong người.

Ngày 30 tháng 6 Huyền Minh Lịch, ta cũng đã trị khỏi được năm phần thương thế trong người, nhưng vì một vài lý do mà ta phải tồn tại ở chỗ này.

Ngày 5 tháng 7 Huyền Minh Lịch, lúc đó ta mới biết được nơi mình đang ở là Huyền Minh Tinh Cầu, một tiểu tinh cầu nhỏ nằm ở dãy thiên hà phía bắc. Ta nghĩ chắc không ai có thể theo dõi được mình nhưng ta đã mắc một sai lầm, kẻ thù của ta vẫn muốn truy sát ta. Ta liều mạng với chúng và kết quả ta đã sống sót và trở về ngọn núi băng tuyết này.

Ngày 8 tháng 10 Huyền Minh Lịch, vì vết thương chí mạng nơi đan điền mà ta không thể sống tiếp, liền bố trí trận pháp và mong chờ sau này có người của gia tộc xuất hiện thanh trừng lũ phản đồ và gầy dựng lại gia tộc.

Ngày 11 tháng 11, dường như vết thương trở nặng và ta không thể trụ lại được nên đành phải tự tay xây dựng phòng ốc và ngôi mộ cho mình, bố trí cạm bẫy để không có kẻ đui mù nào tiến tới. "

" Hết rồi à ?" Dạ Hàn ngồi kế bên nói. Hắn không ngờ người nằm trong ngôi mộ đằng kia lại không thuộc tinh cầu này, chỉ vì bị truy sát mạnh mẽ mà phải trốn chạy đến nơi này.

Uyển Linh Ngọc gật đầu, nàng gập quyển sách lại, sau đó liền để về chỗ cũ.

" Xem ra người này có chức vụ khá cao trong một gia tộc nào đó và bị truy sát nên mới chạy trốn đến Huyền Minh Tinh Cầu." Dạ Hàn lấy làm tiếc cho người đang nằm trong ngôi mộ kia.

" Mạnh được yếu thua thôi chủ nhân ạ, nắm đấm mi mạnh thì mi làm chủ, còn quá yếu mà đòi làm chủ sẽ có ngày bị đám cao thủ truy sát. Cho nên hãy càng ngày càng mạnh, đừng để như thiếu nữ nằm trong ngôi mộ kia !" Sắc Quỷ bảo.

" Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng để trở nên nạnh mẽ hơn !" Dạ Hàn đáp.

Sau đó hắn liền mở chiếc tủ băng ra.

" Đây là ??" Dạ Hàn trố mắt nhìn chiếc tủ.

Một chiếc tủ chứa đầy trang phục của nữ nhân, có đầy đủ màu sắc hoa văn chất liệu và hình dáng khác nhau nằm đầy ắp trong tủ.

Uyển Linh Ngọc cũng có chút thất thần nhìn đống trang phục.

" Ngọc nhi, nàng thấy thế nào ?" Dạ Hàn lên tiếng hỏi. Nhưng sau đó liền có chuyện.

GRAOOOOO… ĐÙNGGG…

Một tiếng rống lớn đầy mạnh mẽ đầy uy lực và mạnh mẽ vang lên. Uy áp chèn ép không gian như muốn phá hủy chúng.