Chương 12: Ngươi xác định ?

Trần Tri An móc ra khế sách đã sớm chuẩn bị xong từ trước.

Lông mày Lý Thừa An nhíu lại.

Nhìn xem ba chữ Tri An Lâu trên khế sách, đột nhiên cảm giác được gia hỏa Trần Tri An này có cái gì đónkhông đúng.

Chí ít trước khi vào thiên lao, trong đầu hắn tuyệt đối sẽ không thể nghĩ ra những thứ như này.

Càng không có khả năng chuẩn bị chu đáo, ngay cả khế sách cũng đã chuẩn bị từ trước.

Ký tên, lại đóng dấu.

Lý Thừa An cau mày nói: "Tri An, ngươi đang giấu diếm ta việc gì có phải hay không?"

Trong lòng Trần Tri An lộp bộp một tiếng.

Không nghĩ tới người của Trần Lưu Hầu phủ không hoài nghi mình, thế mà lại bị Lý Thừa An phát hiện mánh khóe. . .

"Thật vậy? Ngươi quả nhiên có việc giấu ta!"

Thấy hắn không trả lời, Lý Thừa An cười lạnh nói: "Ta biết ngay là ngươi gặp được Liễu tiên sinh tại trong nhà lao!

Liễu tiên sinh chính là bị ngươi hại nên mới bị nhốt vào nhà lao, không nghĩ tới ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, thế mà nhân lúc người gặp nguy bắt hắn bày mưu tính kế cho ngươi?"

Trần Tri An trầm mặc!

Quả nhiên. . .

Đàm tiếu đều ngu xuẩn, vãng lai không anh tài!

Mất công hắn cẩn thận như vậy.

"A! Nghĩ lừa gạt bản vương ngươi còn non lắm."

Lý Thừa An dường như rất đắc ý, cho rằng mình đã nhìn ra chân tướng.

Ký xong khế sách ném trên bàn, xảo quyệt nói: "Đã có Liễu tiên sinh chống đỡ, thì bản vương miễn cưỡng theo ngươi chơi một chút!"

Nói xong hắn mở ra quạt xếp bộp một tiếng, làm bộ rời đi.

"Không ở lại chơi một lát sao?"

Trần Tri An sững sờ đặt câu hỏi.

Lý Thừa An chẳng thèm ngó tới: "Tàn hoa bại liễu có gì tốt?

Từ giờ đến khi Tri An lâu mở ra . . .Bản vương sẽ không đi dạo câu lan."

Lúc bước ra cửa, hắn xoay đầu lại cười một tiếng tà mị: " Ngày khai trương, nhớ kỹ bản vương là người đầu tiên được tuyển hoa khôi!"

"Ngươi vui vẻ là được rồi!"

Trần Tri An bất đắc dĩ phất phất tay, ra hiệu cho hắn cút nhanh lên.

Hắn đã tính toán kỹ càng chuyện kéo theo Lý Thừa An làm nhị đông gia.

Nếu không nói đến tên kia là một phế vật.

Bàn về thân phận địa vị, tại Đại Đường Lý Thừa An tuyệt đối có thể xếp vào mười vị trí đầu.

Những năm này lăn lộn trong câu lan, số lượng công tử nhà quan lại hào phú bị hắn đánh đã đếm không hết.

Thậm chí sau khi bị đánh còn phải đến nhà bồi tội.

Một chiếc đùi lớn như vậy nếu không ôm sẽ bị thiên khiển.

Sau khi Lý Thừa An rời đi.

Trần Tri An lại gọi Lý Lam Thanh.

Chính thức phát ra lời mời với vị đệ nhất mỹ nhân thành Trường An này.

Lý Lam Thanh mặc dù thân ở câu lan, lại còn đã tiếp qua rất nhiều quyền quý của Trường An, nhưng dù sao nàng có tên tuổi đệ nhất mỹ nhân.

Bên trên Hoa Khôi Bảng trong tương lai vô luận như thế nào cũng sẽ có một chỗ của nàng.

Chỉ cần viết một cái cố sự réo rắt thảm thiết một chút, lại tìm mấy tên văn nhân nhà thơ dùng ngòi bút ca ngợi nàng, Trần Tri An có lòng tin có thể thay đổi hình tượng của nàng.

Nghe xong một đống lý thuyết lớn của Trần Tri An, Lý Lam Thanh giương lên con ngươi như thu thuỷ, một mặt vô tội nhìn hắn.

Tay nhỏ trắng nõn bất tri bất giác đã mò tới nơi khác. . .

Lấy kiến thức của nàng, rất khó hiểu được khái niệm nhân thiết, hình tượng, phong trần.

Trong đầu chỉ nghĩ muốn hầu hạ vị kim chủ này thật tốt, đây là một trong số ít người có thể ăn nổi nàng.

Trần Tri An hơi nhíu mày: "Có lẽ, ngươi quen với việc trực tiếp ra giá?"

Nói xong hắn gỡ ra tay nhỏ của Lý Lam Thanh, nghiêm túc nói: "Gia nhập Tri An Lâu, về sau mỗi tháng chẳng những ngươi sẽ có ba trăm lượng tiền công, còn có bảy ngày nghỉ!"

Mỗi tháng ba trăm lượng, mức tiền công này không thể bảo là không tử tế.

Thành Trường An to như vậy, công việc có thể bán thể lực kiếm tiền nhiều như vậy nhưng ngoại trừ những người tu hành bay có thể tới bay lui, trong thế tục gần như là không có.

Tại Thanh Nhạc Phường, Lý Lam Thanh phục vụ mấy tên kim chủ có tiền nhất, nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm hơn một trăm lượng mà thôi.

Hơn nữa không phải là mỗi tháng đều có nhiều như vậy.

Nghe được điều kiện này, Lý Lam Thanh quả nhiên đáp ứng.

Cái đầu nhỏ điên cuồng gật đầu.

Cuối cùng còn liếm láp môi nói không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp. . .

. . .

Thỏa thuận xong với Lý Lam Thanh, Trần Tri An để nàng đi gọi Hồ Ma Tử - chưởng quỹ Thanh Nhạc Phường tới.

Hồ Ma Tử mặc dù gọi là ma tử (mặt sẹo).

Nhưng trên mặt hắn chẳng có bất kỳ vết sẹo nào.

Ngược lại bởi vì sống sung sướng an nhàn nên có màu da vô cùng tốt.

Nghe được Trần Tri An muốn chuộc thân cho Lý Lam Thanh, nụ cười rạng rỡ của Hồ Ma Tử trong nháy mắt âm trầm xuống.

Lý Lam Thanh là cây rụng tiền của hắn, mỗi tháng ít nhất cũng có thể kiếm cho hắn sáu trăm lượng bạc.

Ở thành Trường An có rất nhiều câu lan, Thanh Nhạc Phường có thể sừng sững không ngã, cũng có một bộ phận nguyên nhân là có Lý Thanh Lam.

Đoạn tài lộ của người, giống như thù giết phụ mẫu.

Phế vật này ỷ vào mình có cha là Hầu gia, dám giết cha mẹ mình ở ngay trước mặt mình?

Cừu nhân giết cha đang ở trước mắt.

Hồ Ma Tử ngay cả giả vờ cũng không muốn, âm trầm nói: "Lý Lam Thanh sinh là người của Thanh Nhạc Phường, chết là quỷ của Thanh Nhạc Phường.

Nếu Tiểu Hầu gia muốn chơi thì ta luôn hoan nghênh.

Nhưng nếu Tiểu Hầu gia muốn đào góc tường của ta, chỉ sợ ngài tìm nhầm đối tượng rồi!"

"Ồ?"

Trần Tri An xem thường cười cười.

"Theo ta biết, Lam Thanh ký văn khế cầm cố với ngươi, năm đó cha nàng là bán nàng bao nhiêu bạc?

Ta nhớ không lầm, hẳn là hai mươi lượng đúng không?

Căn cứ luật pháp Đại Đường, nữ tử câu lan chỉ cần không phải là người nhà phạm quan, khi muốn chuộc thân chỉ cần giao ra số tiền gấp hai lần khế ước, cũng chính là bốn mươi lượng. . ."

Nói xong hắn móc ra hai thỏi bạc đặt lên bàn, thản nhiên nói: "Làm phiền Hồ chưởng quỹ cầm khế ước của Lam Thanh tới đây, chúng ta ở trước mặt giao nhận rõ ràng."

Hồ Ma Tử khó thở mà cười.

Đúng là hắn chi hai mươi lượng bạc mua Lý Lam Thanh.

Nhưng cái tên ngu xuẩn này lại vọng tưởng dùnh bốn mươi lượng để mua đi cây rụng tiền của mình, thiên hạ này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?

"Tiểu Hầu gia, vừa rồi có vẻ bỉ nhân chưa nói rõ ràng.

Lý Lam Thanh sinh là người của Thanh Nhạc Phường, chết là quỷ của Thanh Nhạc Phường!

Muốn đi cũng được. . .

Hắn lạnh lùng nhìn Lý Lam Thanh, Hồ Ma Tử phun ra mấy chữ từ giữa kẽ răng: "Để mạng lại!"

"Ngươi chắc chứ?"

Trần Tri An hỏi.

Hồ Ma Tử trầm mặc.

"Vậy thì thật ngại quá.!"

Trần Tri An bỗng nhiên đứng dậy, xuất thủ như thiểm điện.

"Ba!"

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân thể Hồ Ma Tử va vào cửa sổ bằng gỗ, lại phá vỡ cửa sổ rơi xuống dưới lầu.

Trần Tri An lấn người nhảy xuống.

Nhấc chân giẫm lên ngực Hồ Ma Tử cười tủm tỉm nói: "Ai cho ngươi lực lượng dám ở trước mặt bản hầu gia la hét muốn giết người hả?"

Động tĩnh này rất lớn.

Ngày đêm vất vả mấy tên khách làng chơi thò đầu ra bất mãn, đang chuẩn bị giận mắng nhưng lại thấy Hồ Ma Tử nằm trên mặt đất, nửa gương mặt đã nát nhừ, lập tức tắt âm thanh.

Lại trông thấy vị Tiểu Hầu gia kia đứng đó, vội vàng cười nịnh đóng cửa.

Không thể trêu vào!

Đám khách làng chơi có thể trốn đi, nhưng đám tay chân của Thanh Nhạc Phường lại không thể trốn tránh. Chỉ qua chốc lát, mười tên tay sai có gương mặt hung ác đã vây quanh Trần Tri An.

Nhưng lại không dám động thủ.

Trần Tri An liếc mắt nhìn quanh, ánh mắt hơi dừng lại trên thân một tên nam tử hung ác nham hiểm.

Vị này là cung phụng của Thanh Nhạc Phường, Luyện Khí cảnh Thường Uy, hiện tại Trần Tri An cũng không chắc có thể chiến thắng hắn.

Bất quá ra ngoài lăn lộn quan trọng là thế lực, là bối cảnh. Biết đánh nhau có cái rắm tác dụng!

Mũi chân nghiền ép trên ngực Hồ Ma Tử, Trần Tri An mỉa mai hỏi: "Hồ chưởng quỹ, bây giờ có thể giao ra khế sách của nàng sao?"

"Tiểu Hầu gia, câu trả lời của Hồ mỗ ta vẫn là như vậy, hôm nay ngươi dùng cách gì mang nàng đi thì ngày mai ngươi sẽ dùng đúng cách đó mang nàng trả lại cho ta!"

Hồ Ma Tử phun ra hai cái răng gãy, ánh mắt âm độc nói.

Dù bị một chưởng của Trần Tri An vỗ nát nửa bên mặt, nhưng cuối cùng Hồ Ma Tử cũng không dám sai Thường Uy động thủ, thậm chí cái bạt tai này của Trần Tri An, ngược lại đã làm cho đầu óc của hắn tỉnh táo rất nhiều.

Ý thức được thân phận chênh lệch giữa hai người.

Dù sao cẩu tặc này mặc dù ngu xuẩn, nhưng thân phận Tiểu Hầu gia lại không giả được, là hoàn khố dám giữa đường phố cưỡng ép Tây Ninh quận chúa nhưng lại còn có thể toàn thân mà đi ra từ thiên lao.

Không phải là một tên chưởng quỹ câu lan nho nhỏ như hắn có thể chống lại.

Lúc trước cũng bởi vì lộ bị đoạn, trong lúc nhất thời nhiệt huyết xông lên đầu, tăng thêm nghe qua rất nhiều lời trào phúng về Trần Lưu Hầu phủ.

Để hắn không rõ ràng cân lượng của mình.

Bất quá nếu bắt hắn nhận thua như vậy.

Vậy thì toi công hắn lăn lộn tại Trường An những năm này.

Nghĩ đến người phía sau mình, hắn thâm trầm nói: " Lấy khế sách của Lý Lam Thanh đưa cho Tiểu Hầu gia, cung tiễn bọn hắn đi ra ngoài!"

Thấy lão bản nhà mình nhận thua.

Đám tay chân đều nhẹ nhàng thở ra.

Thường Uy cũng là như thế.

Hưu một chút đi lấy khế sách đưa cho Lý Lam Thanh.

"Ma tử, ta chờ đợi thủ đoạn của ngươi. Tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng!"

Trần Tri An cúi người vỗ vỗ mặt Hồ Ma Tử.

Cực lỳ ngông cuồng mang theo Lý Lam Thanh rời đi.