"Ta. . . Tạm thời có thể coi là người hầu trong nhà hắn.”
Trên mặt lão nhân tràn đầy nếp nhăn, mấy sợi tóc trắng thưa thớt nằm trên đầu, nhìn giống như sec không sống thêm được bao lâu nữa.
Thế nhưng trong lòng Dương Tiên Hiến đã sớm cực độ coi trọng vị sát thủ thần bí kia, chỉ cảm thấy trong tròng mắt lão nhân kia lộ ra sát ý sâu tận xương tủy.
Thần kinh triệt để sụp đổ, hắn thê thảm thút thít nói: "Lão nhân gia, lần sau ta nhất định sẽ trông chừng vị đại nhân kia thật kỹ, sẽ không để lạc mất hắn. Cầu ngài lòng dạ từ bi, tha ta một mạng đi!"
Nét mặt Lão nhân không đổi.
Chậm rãi duỗi ra bàn tay giống như xương khô của mình.
"Xoạt xoạt!"
Từng tiếng xương vỡ vụn vang lên, Dương Tiên Hiến bị bẻ gãy tay chân. Tư thế quỷ dị bị bẻ thành một chữ “tử” thật to.
Dương Tiên Hiến đau đến mức ngất đi.
Lão nhân nhìn xem kiệt tác của mình, rốt cục mỉm cười sau đó chậm rãi biến mất.
Không biết qua bao lâu sau.
Trong xe lại xuất hiện một thân ảnh.
Người đến là một bà lão, mang theo một cái roi dài che kín móc câu.
Nhìn thấy Dương Tiên Hiến bị loay hoay đến cơ hồ không thành hình người, trên mặt nàng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trầm mặc một lát.
Mặt nàng không đổi sắc, truyền nguyên khí vào thể nội Dương Tiên Hiến.
Lão thái quân nói muốn để một vài người trong triều ghi nhớ thật lâu, tự nhiên không thể lặng yên không một tiếng động mà làm!
Dưới sự tẩm bổ của nguyên khí, Dương Tiên Hiến yếu ớt tỉnh lại!
Vừa mở mắt đã nhìn thấy bà lão ở trong góc, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ bi thảm.
"Tới đi, ta đã để lạc mất một người sát thủ ."
. . .
Hôm sau, Thanh Nhạc Phường!
"Chậc chậc, Dương lão nhị thật thảm!"
Nghe được Dương Tiên Hiến gặp chuyện bi thảm, Trần Tri An uống vào một hớp rượu, trong lòng có chút tiếc nuối không nói ra được.
Dương Tiên Hiến không nói võ đức, Trần Tri An đương nhiên sẽ không tuỳ tiện buông tha. Hắn đã trầm tư suy nghĩ trên trăm loại phương thức trả thù, không nghĩ đến tất cả đều không dùng được.
"Nghe nói Dương công tử toàn thân không có chỗ nào hoàn hảo, lúc trở lại phủ đã điên điên khùng khùng, liên tục lặp lại lời nói mê sảng mình đã để mất một tên sát thủ nào đó, sau này không dám nữa.”
Bên cạnh Trần Tri An, Lý Lam Thanh có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Trường An khẽ thở dài, trên mặt cũng tràn đầy tiếc nuối.
Khác với tên Tiểu Hầu gia này chỉ có vẻ bề ngoài, Dương công tử mặc dù cũng là một cái bao cỏ, nhưng trong nhà rất có tiền, tiêu tiền rất nhiều.
Nghĩ đến từ nay mình đã mất đi một khách hàng lớn, Lý Lam Thanh thật sự tiếc nuối.
Nghĩ đến còn khó chịu hơn so với năm đó lần đầu bị cưỡng ép tiếp khách.
Bất quá sinh ở trên đường đất bùn nhão.
Nơi nào có thời gian để đau buồn.
Đã mất đi một vị kim chủ, nàng lại càng phải biết quý trọng người còn lại.
Nghĩ tới đây.
Gò má nàng ửng đỏ, liếm láp môi đỏ mềm mỏng nói: "Tiểu Hầu gia, tiểu thỏ thỏ cũng muốn uống rượu!"
Ánh mắt Trần Tri An rủ xuống, vung tay lên: "Cùng uống, cùng uống. . ."
. . .
"Có vẻ ta tới không đúng lúc cho lắm?"
Ngay tại lúc sự việc một khi đã bắt đầu thì không thể ngăn cản, một vị nam tử áo trắng cười đê tiện bước vào.
"Lý lão tam, lão tử thật vất vả sắp tới tay, lúc này ngươi mẹ nó lại nhảy ra quấy rối?"
Trần Tri An hung dữ trừng mắt với người vừa tới, tiện tay ném tới một bầu rượu.
Người tới đưa tay vững vàng cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Thoải mái, chẳng biết tại sao luôn mẹ nó cảm thấy rượu bên trong câu lan là dễ uống nhất!"
"Không có tiền đồ!"
Trần Tri An cười nhạo một tiếng.
Trong việc này, Lý Thừa An hoàn toàn không có một chút khí độ của hoàng tử nào cả. Từ trước đến nay Tiểu Hầu gia chưa từng có một chút kính trọng nào với hắn.
Dù sao!
Cho dù quyền quý lớn hơn nữa, nhưng khi hắn cời chuồng sinh hoạt cùng ngươi quá lâu, tự nhiên cũng rất khó sinh ra cảm xúc phân biệt địa vị cao thấp.
"Nói đi, gọi ta đến xem đại bảo bối gì?"
Lại uống vào một ngụm rượu, Lý Thừa An không có hình tượng chút nào, vắt chéo chân hỏi.
Trần Tri An tìm cái cớ đuổi Lý Lam Thanh ra ngoài, lúc này mới lên tiếng nói: " Không vội nhìn bảo bối, ta có một cái việc làm ăn tiền đồ vô lượng, hồi báo phong phú, ngươi có hứng thú tham gia với ta không?"
"Làm ăn? Ngươi bị sốt à?"
Lý Thừa An đưa thay sờ trán Trần Tri An: "Trong Thành Trường An người nào mà không biết chúng ta là phế vật?
Có thời gian suy nghĩ việc này còn không bằng nạp thêm mấy người tiểu thiếp cố gắng sinh sôi con cháu, không chừng còn có thể sinh ra một tên thiên tài ấy chứ.
Chúng ta ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi, làm ăn thì có tác dụng gì?"
Trần Tri An chỉ có thể trầm mặc.
Há miệng muốn nói nhưng lại cảm giác thật đúng là có đạo lý, không có cách nào khác phản bác?
Nhìn thần sắc Lý Thừa An một mặt đương nhiên, Trần Tri An nghĩ thầm cái thằng này đại khái là không cứu nổi nữa rồi.
Đành phải dùng ra thủ đoạn khuyên nhủ có sát lực lớn nhất kiếp trước: "Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng cũng đã đến đây rồi. . ."
Quả nhiên!
Lời vừa nói ra.
Dù là Lý Thừa An đã hạ quyết tâm ngồi ăn rồi chờ chết cũng có không cách nào từ chối, yên tĩnh chờ hắn nói tiếp.
Thấy vậy, Trần Tri An móc ra bản kế hoạch hắn thức đêm viết tối hôm qua, mê hoặc nói: "Ta muốn mở một cái câu lan kiếm nhiều tiền nhất thành Trường An!
Vì thế ta nằm gai nếm mật, tự làm bẩn thanh danh của chính mình, trải qua ba năm. Rốt cục đã làm ra kế hoạch hoàn mỹ!
Chỉ cần làm theo kế hoạch này của ta, một ngày kia chúng ta nhất định có thể bước lên trên đỉnh của toàn bộ ngành câu lan, trở thành người đứng đầu ngành câu lan trong thiên hạ!
Thậm chí Câu lan trên toàn thiên hạ, đều sẽ bởi vì chúng ta mà thay đổi!"
Lý Thừa An cầm lấy bản kế hoạch, xem thường nhìn.
Mặc dù Trần Tri An nói đến hoa nở hoa tàn, nhưng hắn cũng không có hứng thú cho lắm.
Không nói đến hắn đã triệt để muốn nằm ngửa.
Dù là đấu chí của hắn chưa tắt, đường đường là hoàng tử Đại Đường lại đi mở câu lan.
Đó không phải là cầm mặt mũi của hoàng gia ném trên mặt đất mà dẫm đạp sao?
Mở ra bản kế hoạch, thoáng nhìn vài cái chữ to trên cùng rất” Câu lan kiếm tiền sáu yếu tố”, Lý Thừa An cười một tiếng.
Nghĩ thầm quả nhiên cái tên này là người không có kiến thức.
Kiểu chữ xấu xí không chịu nổi, cong vẹo còn không bằng trẻ con ba tuổi.
Đang chuẩn bị trêu ghẹo hai câu, hắn lại liếc thấy mấy hàng chữ nhỏ. Đáy mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, bắt đầu chăm chú, nghiền ngẫm đọc.
Trần Tri An cầm chén rượu lên uống một mình.
Thần thái ung dung.
Dùng hiểu biết của hắn đối với Lý Thừa An, chỉ cần hắn chịu đọc bản kế hoạch này, tuyệt đối sẽ bị hấp dẫn.
Không có quan hệ với việc kiếm tiền.
Chủ yếu nhất là tên này là một vị khách làng chơi “tao nhã”.
Hắn đã phàn nàn rất nhiều lần rằng những cô nương ở thành Trường An này cởi quần áo quá nhanh, uống rượu quá hào sảng.
Hắn muốn các cô nương có đủ nhã tục hòa quyện.
Nhưng các cô nương ở Trườn An chỉ có đủ “tục”, như thế nào cũng không tìm ra được “nhã”.
Bản kế hoạch này của Trần Tri An.
Giống như là ánh đèn trong đêm tối, để tù phạm đang bàng hoàng giãy dụa trong bóng tối thấy được con đường phía trước.
Lý Thừa An chính là cái tên tù phạm giãy dụa trong bóng tối kia.
Xem hết bản kế hoạch dày mười mấy trang.
Lý Thừa An ngẩng đầu, hai tay hắn nắm chặt tay Trần Tri An: "Hảo huynh đệ, thiếu bao nhiêu tiền?"
Trần Tri An duỗi ra hai ngón tay: "Một vạn sáu ngàn lượng bạch ngân, ta để cho ngươi làm nhị đông gia, chiếm hai thành cổ phần, mà lại hoa khôi sau này, ngươi được quyền chọn trước!"
"Thật?"
Hai con ngươi Lý Thừa An phát sáng.
Đập xuống một chồng ngân Phiêu: "Cái hạng mục này, Lý Thừa An ta đầu tư!"