Sau khi ra khỏi Thanh Nhạc Phường.
Trần Chính đã đợi ở ngoài cửa từ trước, hắn tranh thủ thời gian nằm rạp trên mặt đất, tự biến mình thành ghế ngựa hình người, để cho hai người lên xe.
Thấy vậy, Trần Tri An nao nao.
Cái cảm giác nghi thức đáng chết này thật làm cho người ta không nỡ vứt bỏ.
Nắm tay Lý Lam Thanh leo lên xe ngựa, Trần Tri An vung tay lên, ý chí hăng hái nói: "Khởi giá, đi Nguyệt Nha Hồ!"
Lý Lam Thanh tò mò nhìn cảnh sắc xẹt qua bên cạnh xe ngựa, nàng bị cha ruột bán cho Hồ Ma Tử khi mới mười hai tuổi.
Những năm qua, cũng chỉ có thể quanh đi quẩn lại giữa từng gian phòng trong Thanh Nhạc Phường mà thôi.
Cẩn thận tính ra.
Hôm nay đúng là lần thứ nhất nàng đi ra khỏi con đường kia hẻm kia, chân chính trông thấy thành Trường An.
Nhìn người bán hàng rong rao hàng bên đường, nhìn xem hài tử trên đường truy đuổi đùa giỡn, không biết tại sao hốc mắt nàng dần dần đỏ lên.
Các đệ đệ muội muội trong nhà, có lẽ cũng được trải qua tháng ngày vô câu vô thúc như vậy đi.
"Thiếu gia, đến Nguyệt Nha Hồ!"
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau.
Xe ngựa dừng ở bên trên một mảnh đất hoang vắng vẻ.
Trần Chính xốc lên vải che của xe ngựa, chuẩn bị quỳ trên mặt đất tiếp hai người xuống xe.
Trần Tri An cười đá hắn một cước, để hắn mau mau cút đi.
Lập tức nhảy xuống xe ngựa, sau đó ôm Lý Lam Thanh xuống, trêu đùa: "Đến đây mỹ nhân nhi, nhìn xem ngư trường bản hầu gia nhận thầu cho ngươi!"
Lý Lam Thanh mờ mịt nhìn hồ nước trước mắt.
Không rõ Trần Tri An mang nàng tới này nơi hoang vu không người ở này làm gì.
Trần Tri An không giải thích, nhảy người lên, đứng trên một tảng đá lớn. Từ trên cao nhìn xuống, quan sát Nguyệt Nha Hồ.
"Rời xa phố xá sầm uất, yên tĩnh vắng lặng, nhưng lại đối diện với đường Kim Khoa phồn hoa nhất thành Trường An, địa điểm tốt như vậy lại mẹ nó dùng để nuôi cá, thật khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!"
Nguyệt Nha Hồ ——
Chính là địa điểm Trần Tri An muốn xây dựng Tri An Lâu.
Bên trên Nguyệt Nha Hồ có ba đảo nhỏ, cách nhau không hơn trăm mét, hình thành một mảnh quần đảo nho nhỏ.
Nếu như xây thêm mấy tòa lầu các sau đó lại dùng dây xích nối lại là đã có thể nối liền chúng với nhau, sau đó chế tạo thành câu lan thánh địa, nơi ăn uống vui chơi, sống phóng túng.
Lại có hồ nước là tấm chắn thiên nhiên, vì khách làng chơi miễn đi nỗi lo về sau.
Dù là cọp cái trong nhà lên đảo bắt người, bọn hắn cũng có thể thong dong mà rời đi.
Tuyệt không có khả năng xuất hiện cảnh khách làng chơi quần áo không chỉnh tề cuống quít chạy trốn.
Tính an toàn và bí ẩn, đều là số một.
Càng xem càng thích.
Nhất định phải lấy được nơi này.
Trần Tri An nhảy xuống cự thạch, nói với Trần Chính: "Gọi chủ thuyền đến đây, ta muốn nói chuyện cùng hắn."
Trần Chính cười hắc hắc: "Lão nhị đã đi gọi chủ thuyền, chỉ chờ ngài muốn gặp mặt thôi."
Nói xong hắn chậm rãi móc ra một cây sáo ngắn từ trong túi, phốc phốc phốc phốc sau khi thử một chút âm thanh, ô ô thổi.
Tiếng sáo yếu ớt truyền vang ——
Trần Tri An giương mắt nhìn lên, chỉ thấy từ trong bóng tối trên mặt hồ, đang có một chiếc thuyền nhỏ từ từ đi đến.
Trần Nghĩa đứng ở đầu thuyền, bên miệng cũng có một vào một cây sáo ngắn, tiếng sáo vang vọng, đáp lại tiếng sáo của Trần Chính.
Trần Tri An kinh ngạc nhìn cảnh này, nửa ngày mới sau mới nói: "Cẩu vật, các ngươi giấu rất sâu nha!"
Trần Chính khiêm tốn cười một tiếng: "Đều là thủ đoạn nhỏ bất nhập lưu, không đáng giá nhắc tới! Ha ha, không đáng giá nhắc tới!"
"Ha ha!"
Trần Tri An cười lạnh một tiếng.
Khó trách trước đó nguyên chủ luôn cảm thấy hai tên cẩu này vật xuất quỷ nhập thần, nguyên lai lại có loại tay nghề truyền tin này.
Đoạt lấy sáo ngắn trong tay Trần Chính, Trần Tri An cẩn thận nhìn kỹ. Cái đồ chơi này mặc dù nhìn rất giống sáo ngắn
Nhưng trên thực tế vẫn còn có một chút khác biệt, tại đáy có một mảnh kim loại nhỏ.
Đảo nhỏ cách nơi bọn họ đang đứng khoảng hai dặm, nhưng Trần Nghĩa vẫn có thể nghe được tiếng sáo, có lẽ cũng là bởi vì mảnh kim loại này.
Sau khi nghiên cứu rõ ràng, Trần Tri An trả lại sáo ngắn chi Trần Chính, tùy ý nói: "Cái đồ chơi này các ngươi lấy từ đâu?"
"Hắc hắc, do chính nô tài chế tạo!"
Trần Chính cất sáo ngắn vào trong ngực, nhịn không được đắc ý nói: "Thiếu gia, không phải là A Chính ta khoác lác, nhưng toàn bộ thành Trường An, không, toàn bộ Đại Đường, chỉ có cây sáo trong tay huynh đệ chúng ta có thể truyền xa như vậy.
Chúng ta còn đạt hạng nhất trong đợt tỷ thí năm trước.
Ngay cả cây sáo trong tay Lý Cẩu Nhi nhà Tam hoàng tử đều không truyền xa bằng sáo của chúng ta!"
"Rất tốt!"
Trần Tri An thỏa mãn vỗ bả vai Trần Chính.
Cũng lười hỏi xem đám chó săn này tổ chức tỷ thí cái gì.
Trước đó Trần Tri An còn đang suy nghĩ làm sao có thể làm được vạn vô nhất thất.
Có cái đồ chơi này chẳng phải thích hợp sao!
Nếu như thiết lập trạm gác ngầm khắp xung quanh hồ nước, có người tới cửa tìm chồng liền lấy sáo ngắn truyền âm, lại biên soạn một số âm điệu riêng cho mỗi loại báo hiệu.
Kể từ đó, sau này những khách làng chơi tới chỗ hắn có thể nói là gối cao không lo.
Bất quá hắn không có đề cập ở nơi này, càng ít người biết càng tốt.
Không bao lâu.
Thuyền nhỏ dừng ở bên hồ, Trần Nghĩa dẫn một nam nhân đi đến.
Làn da của nam nhân ngăm đen, mặc một thân áo ngắn, như là một tên lão nông đường chủ (chủ hồ cá), vừa mới lên bờ hắn đã lập tức cúi đầu chắp tay với Trần Tri An.
Nụ cười trên mặt tràn đầt vẻ lấy lòng: "Tiểu nhân Trương Phú Quý thỉnh an Tiểu Hầu gia, Tiểu Hầu gia vạn phúc!"
Trần Tri An híp mắt quan sát tên đường chủ này.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác quen mắt.
Suy nghĩ một lát, bỗng nhiên minh bạch cảm giác quen thuộc này từ đâu mà tới.
—— gương mặt của tên này lại có tám phần giống với ngục tốt Trương Tiểu Nhị mình từng gặp.
Hai ngày này bận quá, hắn suýt quên mất việc Trương Tiểu Nhị còn nợ mình bốn trăm chín mươi năm lượng bạch ngân.
Chuyện này không phải là quá trùng hợp rồi sao?
Đỡ Trương Phú Quý dậy, Trần Tri An cười ha hả nói: " Trong nhà Trương lão bản có thân thích làm tại kinh đô phủ lao đúng không?"
Vẻ đắc ý trên mặt Trương Phú Quý chợt lóe lên: "Khuyển tử thực lực nhỏ yếu, mấy ngày trước đây vừa được bổ sung làm ngục tốt của phòng chữ Thiên trong nhà lao Kinh đô, hẳn là. . . khuyển tử có may mắn gặp được Tiểu Hầu gia?"
"Ha ha, gặp rồi, đương nhiên là đã gặp rồi!”
Ta và Tiểu nhị ca mới quen đã thân, có giao tình hơn mấy trăm lượng bạc nữa là."
Nói, Trần Tri An biến sắc: "Trương lão bản, ngươi cũng không muốn cả đời Tiểu Nhị nhà ngươi phải ở trong nhà lao chứ?"
Nụ cười trên mặt Trương Phú Quý cứng đờ.
Hắn chi ròng rã một trăm lượng bạc mới có thể đưa Nhị tiểu tử nhà mình vào đại lao.
Cũng chỉ vì để hắn có thể ăn cơm nhà nước, mấy lời này của Tiểu Hầu gia là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ thế đạo bây giờ lại hắc ám đến vậy ư.
Thân là dân đen, ngay cả ngục tốt cũng không thể làm?
Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Trương Phú Quý run giọng nói: "Tiểu Hầu gia, tiểu nhân chưa từng nói là sẽ không chuyển nhượng Nguyệt Nha Hồ a, cầu Tiểu Hầu gia giơ cao đánh khẽ, đừng đuổi Tiểu Nhị nhà ta ra khỏi thiên lao!"
Trần Tri An nao nao.
Hơi có chút xấu hổ.
Nói sang chuyện khác: "Bản hầu chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi, làm nóng bầu không khí thôi, đừng sợ. Ngươi chuẩn bị bán Nguyệt Nha Hồ bao nhiêu tiền?"
Trương Phú Quý do dự duỗi ra tám ngón tay.
Trần Tri An nhướng mày.
Đại Đường chiến loạn không ngớt, giá cả đất cày cũng không hề quý giá, một mẫu ruộng tốt ước chừng có giá mười lượng bạc, giá cả của đất bạc màu và đất núi còn rẻ hơn.
Thậm chí vài nơi vô chủ, ai đến khai hoang thì trực tiếp thuộc về người đó.
Nguyệt Nha Hồ cũng chỉ rộng hơn bốn trăm mẫu, cho dù lấy giá cả ruộng tốt để tính, cũng mới hơn bốn nghìn hai mà thôi.
Trương Phú Quý nhìn như khúm núm, nhưng há miệng lại muốn tám ngàn lượng.
Hắn coi ta là heo mập để làm thịt sao ?
Trầm mặc nửa ngày, Trần Tri An tổ chức ngôn ngữ một lần nữa sau đó mới buồn bã nói: "Trương lão bản, ngươi cũng không muốn Tiểu Nhị nhà ngươi bị đuổi ra khỏi thiên lao đúng không?"
Toàn thân Trương Phú Quý run một cái.
Cắn răng, cụp xuống một ngón tay run giọng nói: "Tiểu Hầu gia, bảy trăm lượng. Thật sự không thể thấp hơn, lại thấp hơn nữa thì già trẻ cả nhà của ta cũng không có đường sống a!"
"Bảy trăm lượng?"
Trần Tri An hơi nhíu mày: "Bảy trăm lượng bạch ngân?"
"Đúng vậy Tiểu Hầu gia, thật sự là không thể thấp hơn nữa!"
Vương Phú Quý run run nói.
"Đây cũng quá. . . đắt!"
Lấy ra ngân phiếu, đếm đủ bày tờ đưa cho Trương Phú Quý, Trần Tri An chân tình nói: "Trương lão bản, trong ngực Tiểu nhị ca có mãnh hổ, bản hầu ở chỗ này chúc hắn vĩnh viễn trấn thủ thiên lao.
Đây là lời thật lòng của ta, người nhất định phải chuyển lời đến hắn giúp ta!
Đi thôi, để A Nghĩa dẫn ngươi đi giao nhận!"
"Cảm tạ tiểu Hầu gia nâng đỡ!"
Vương Phú Quý lau mồ hôi lạnh, cầm bảy trăm lượng ngân phiếu trong tay, đi sau lưng Trần Nghĩa rời đi.
Trước khi đi, hắn lặng lẽ liếc Trần Tri An một chút, đáy lòng hiện lên mấy phần đắc ý: "Mặc dù ngươi kiếm lời, nhưng ta cũng không lỗ. . .
Mặc cho thủ đoạn của ngươi thông thiên, nhưng cũng chắc chắn không thể ngờ rằng, hồ này vốn dĩ chỉ bán bảy trăm lượng.
Hắc, miễn phí đánh cá vài chục năm hahaha!"
Trên thuyền, Trần Tri An đứng ở đầu thuyền nhìn xuống Nguyệt Nha Hồ rộng lớn, khóe miệng hơi cong lên: "Từ đây ta cũng là người có ngư trường, Thanh nhi, về sau xin hãy gọi ta là Đường chủ đại nhân!"