Chương 12: Làm quen

Tối đến Ngô Thiên và Tiểu Hầu lần lượt trở về. Trên người Ngô Thiên hôm nay không có dấu vết gì nhưng mà Tiểu Hầu thì khắp người mệt mỏi. Do Tiểu Quy có kỹ năng trị thương nên ngoại trừ mệt mỏi thì Tiểu Hầu không bị gì cả.

Nhưng mà nhờ ngày hôm nay huấn luyện mà phần thân dưới của Tiểu Hầu đã trở nên vững vàng hơn rất nhiều. Thậm chí có một vài lần Tiểu Hầu đã có thể chặn đứng cả tảng đá.

“Quả nhiên thể chất của các loài Mãnh Thú nhưng các ngươi thật khiến kẻ khác ghen tỵ mà.” Ngô Thiên cười nói.

“Có lẽ đâu là món quà Sáng Thế Thần tặng cho những kẻ như chúng ta đi, thân thể chúng ta phát triển nhanh hơn những kẻ khác rất nhiều.” Tiểu Chu trên vai Ngô Thiên nói.

“Đúng rồi, ta vẫn luôn có điều thắc mắc. Đó là ta và ngươi vốn có cấp độ cách biệt rất nhiều nhưng tại sao hôm đó ngươi có trên khống chế lại được ta?” Tiểu Hầu hướng về Ngô Thiên hỏi.

Ngô Thiên nghe vậy thì cười nói:

“Đơn giản là vì trong nước của ta có chứa tơ nhện của Tiểu Chu và ta đã động tay một chút vào máu của ngươi nên ngươi bị khống chế cũng không có gì lạ.”

Tuy rằng Ngô Thiên nói cũng có lí nhưng Tiểu Hầu vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Nhưng nó vốn không thích suy nghĩ nhiều cho nên không để ý đến nữa.

Ngày tiếp theo!

Hôm nay là ngày mà Ngô Thiên huấn luyện cho Tiểu Chu.

“Đầu tiên chúng ta phải giúp ngươi học cách có thể sử dụng Tâm Nhẫn trước đã.” Ngô Thiên nói với Tiểu Chu.

“Tâm Nhãn? Đó là thứ gì?” Tiểu Chu hỏi.

“Tâm Nhãn chỉ là cách gọi chung thôi, ngươi có thể hiểu rằng nó giúp ngươi có thể cảm nhận những vật xung qunah mà không cần phải sử dụng mắt để nhìn.” Ngô Thiên giải thích nói.

Tiểu Chu nghe vậy thì coi như cũng hiểu được phần nào. Lúc này Ngô Thiên nói tiếp:

“Cách thức luyện tập cũng khá đơn giản, đó chính là ngươi hãy sử dụng năng lượng của mình rồi hình thành một lớp mỏng bao bọc thân thể. Lớp năng lượng này có thể giúp ngươi cảm nhận toàn bộ sự vật phía bên trong.”

Tiểu Chu nghe vậy thì liền làm theo. Chỉ thấy xung quanh thân thể của Tiểu Chu bắt đầu xuất hiện một lớp năng lượng trong giống như là lá chắn vậy.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ kiểm tra khả năng hoạt động của nó.” Ngô Thiên nói.

Sau đó hắn nắm lấy một nắm đá rồi thả vào xung quanh Tiểu Chu rồi nói tiếp:

“Ngươi có cảm nhận được gì không?”

“Ta có thể nhận thấy bỗng nhiên xung quanh xuất hiện thêm vài thứ khiến cho năng lượng bị rối loạn nhưng không biết đó là thứ gì.” Tiểu Chu nói.

“Được, vậy coi như ngươi đã nắm được cơ bản rồi. Kế đến ngươi hãy dùng năng lượng xung quanh và bám vào những vật đó, từ đó ngươi có thể xác định được hình dạng của nó.” Ngô Thiên nói.

Tiểu Chu bắt đầu làm giống như Ngô Thiên nói. Nhưng mà dường như việc này khó hơn lúc đầu nhiều nên Tiểu Chu tốn khá nhiều thời gian và sức lực.

Mãi một lúc sau Tiểu Chu mới lên tiếng nói:

“Ta cảm nhận được những vật này có hình hình dạng không theo một quy luật nào và kích thước cũng không giống nhau. Nếu nói như thứ quen thuộc thì ta cảm thấy những thứ này giống như những hòn đá hơn và số lượng là 6.”

“Ừm, ngươi đã có bước tiến lớn đấy. Sau này nhiệm vụ của ngươi là giảm mức tiêu hao xuống thấp nhất và mở rộng Tâm Nhãn của mình ra.” Ngô Thiên nói.

“Ta hiểu rồi.”

“Chỉ cần một ngày nào đó ngươi có thể sử dụng thuần phục Tâm Nhãn cũng như có thể khiến cho nó thành như bản năng của mình thì khi ngươi mở mắt ta dám chắt sẽ không có bất cứ thứ gì mà ngươi nhìn không được.” Ngô Thiên xoa đầu Tiểu Chu cười nói.

Tiểu Chu gật gật đầu, Ngô Thiên mỉm cười nói tiếp:

“Được, đấy là giai đoạn đầu, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tiếp theo.”

Giai đoạn tiếp theo mà Ngô Thiên nói chính là giúp cho Tiểu Chu thực sự làm quen Tâm Nhãn. Ngô Thiên giúp cho Tiểu Chu luyện tập bằng cách tạo ra các loại cơ quang khiến cho những viên đá được ném về phía Tiểu Chu và công việc của Tiểu Chu là né tránh bằng mọi giá.

Trong lúc Ngô Thiên đang giúp Tiểu Chu tập luyện thì Tiểu Hầu và Tiểu Quy lúc này liền đi đến bên cạnh Ngô Thiên, trên lưng của Tiểu Quy và Tiều Hầu có mang giao một chiến giỏ lớn.

“Này Ngô Thiên, thứ cậu muốn chúng tôi đã tìm được rồi đây.” Tiểu Hầu nói.

Ngô Thiên nghe vậy thì mừng rở nói:

“Thật sao! Mau đem ra đây!”

Tiểu Hầu và Tiểu Quy liền đặt hai chiếc giỏ xuống đất. Ngô Thiên nhìn vào bên trong thì hai mắt liền sáng lên. Bên trong giỏ lúc này đầy ắp các loại sò và vỏ sò.

“Không ngờ tại thế giới này vẫn có những loại sò.” Ngô Thiên hưng phấn nói.

“Thứ này rốt cuộc có tác dụng gì chứ? Ngoại trừ thứ bên trong có thể ăn được thì ta không hiểu tại sao cậu nhất định phải kiếm thật nhiều thứ này như vậy.” Tiểu Quy nói.

Ngô Thiên nghe vậy thì cười nói:

“Nói sao đây nhỉ, có một số từ ngữ các ngươi không biết cho nên ta sẽ nói ngắn gọn. Đó chính là thử vỏ sò này khi nghiền nát ra thành bột thì có thể làm được nhiều thứ tốt lắm.”

Sau đó hắn liền tụ lại một lớp nước rồi bao bọc lấy toàn bộ vỏ sò. Hắn nhất toàn bộ lên sao đó liền vận toàn bộ năng lượng của mình ép lại. Khi áp lực nước đạt đến một mức độ nhất định thì nó có thể ép nát cả một chiếc tàu ngầm loại cũ.

Răng rắc!

Lập tức toàn bộ vỏ sò bên trong liền liền bị ép nát, Ngô Thiên tiếp tục gia tăng thêm áp lực khiến cho toàn bộ vỏ sò dần dần trở thành bột mịn. Dĩ nhiên với khả năng điều khiển nước của Ngô Thiên là không có khả năng khiến cho bột vỏ sò bị hòa tan và nước.

Một lúc sau Ngô Thiên rút lại toàn bộ nước và để cho số bột vỏ sò rơi vào trong những chiếc giỏ kia.

Canxi Cacbonat hay còn được gọi là CaCO3!

Thứ này được có rất nhiều thông dụng khác nhau. Nhưng trong đó phổ biến nhất vẫn là làm xi măng hoặc là cải tạo đất. Tuy rằng hiện nay cả nhóm vẫn có thể săn thịt để ăn nhưng mà nếu lâu dài sẽ để lại vô số tạp chất, tuy rằng lên cấp cao có thể dần loại bỏ nhưng ở tiền kỳ mà trong cơ thể có nhiều chất độc hại sẽ không tốt chút nào.

Ngô Thiên liền cho Tiểu Hầu tiếp tục quay về luyện tập còn bản thân hắn và Tiểu Quy thì đi qua một bên khác. Tiểu Chu hiện nay đã ổn định việc luyện tập cho nên hắn không cần phải tùy thời giám sát.

Ngô Thiên cùng với Tiểu Quy bắt đầu thu thập đất sét, kế đến Ngô Thiên liền bắt đầu quá trình tạo ra loại xi măng cơ bản là xi măng thô.

Hắn và Tiểu Quy liền phân nhau ra và quét lớp xi măng này lên bức tường nơi ở của bọn hắn.

“Này Ngô Thiên, tại sao ngươi không tu luyện mà suốt ngày ngươi cứ đi làm những việc không đâu vậy?” Tiểu Hải Dương đậu trên đầu Ngô Thiên nói.

“Dĩ nhiên luyện tập là điều cần thiết nhưng mà đây dù sao cũng là bệnh nghề nghiệp, nếu ngươi cứ bắt ta suốt ngày chăm chăm vào luyện tập thì hãy giết ta đi, huống chi bây giờ đã có bọn người Tiểu Quy rồi cho nên vấn đề lực chiến coi như đạt mức ổn định. Và ta cũng đang có một vũ khí bí mật mà.” Ngô Thiên cười nói.

Tiểu Hải Dương nghe vậy thì liền nhìn về phía trong cùng nơi ở của bọn họ. Chỉ thấy lúc này nơi đó đang có hai loài sinh vật liên tục hướng về một khối thịt điên cuồn gặp nhắm. Loài sinh vật này trông vô cùng kì dị và bọn chúng đều có vài nét tương đồng với loài gián mà mọi người thường gặp.

“Nhưng mà bọn chúng đã ăn rất nhiều rồi, nhưng vậy vẫn chưa đủ sao?” Tiểu Hải Dương hỏi.

“Vẫn chưa mà còn thiếu rất nhiều, theo như ta tìm hiểu thì Trùng Tộc có thể ăn được rất nhiều, nhưng mà có một điều mà ta luôn suy nghĩ đó chính là liệu giới hạn của các Trùng Lính là như thế nào.

Và nếu như khi một Trùng Lính vượt qua giới hạn và trả toàn bộ sức mạnh về cho Trùng Mẫu thì sẽ đáng sợ như thế nào?

Và cả các thế hệ Trùng Lính tiếp theo nữa.” Ngô Thiên càng nói thì trên gương mặt hắn càng nở một nụ cười đáng sợ.

“Này này, bây giờ tôi thấy anh giống như là một tên Chúa Quỷ muốn phá hủy Thiên Đàng hơn đấy.” Tiểu Hải Dương nói.

“Muahahaha! Từ xưa đến nay, người đời đã gọi ta với vô số cái tên như Hades, Minh Vương, Diêm Vương, Ashura và vô vàn cái tên được xem như là chúa tể Địa Ngục! Cho nên giờ có xem như quỷ vương cũng không thành vấn đề!” Ngô Thiên ngữa đầu ra cười lớn nói.

Răng rắc!

Ầm!!

Nhưng miếng ván gỗ nơi hắn đang đứng bỗng nhiên gãy nát khiến cho hắn rơi thẳng xuống đất.

“Haiz, quả báo đúng là không chừa một ai mà.” Tiểu Quy ra vẻ đạo mạo nói sau đó tiếp tục công việc của mình.

“Đáng ghét! Thần Định Mệnh! Ta sẽ giết ngươi đầu tiên!” Ngô Thiên chỉ tay lên trần nhà hét to!

Tiểu Hải Dương thấy vậy thì đáp lên mai rùa của Tiểu Quy sau đó thở dài nói:

“Bình thường thì bĩnh tĩnh đến mức đáng sợ nhưng một khi ấm đầu lên thì không có ai điên bằng.”

“Lắm tài thì nhiều tật thôi, nhưng mà tôi chưa thấy ai nhiều tật như anh ta vậy.” Tiểu Quy nói.