Chương 11: Bắt đầu

Tên: Lâm Tiêu

Cấp độ: 3 (12.7%)

Tình trạng: Khỏe mạnh

Tinh Thần Lực: 500/500 (20/1 phút)

Trí Tuệ: 26

Thể Chất: 2

Gân Cốt: 1

Huyết Thống: 1

Chủng Loài: Cấp Thấp

Kỹ Năng: Khống Thủy (Lv.5), Tinh Thần Hóa, Dung Hòa, Hắc Thủy (Lv.Max), Quang Thủy (Lv.Max), Xích Thủy (Lv.Max), Lôi Thủy (Lv.Max)

Đây chính là kết quả sau một ngày điên cuồng của Ngô Thiên cùng với Tiểu Quy. Hắn đã sử dụng kỹ năng Dung Hòa của bản thân để dung hợp tính chất nước với các thuộc tính kỹ năng của Tiểu Quy. Nhưng có một điều khiến cho Ngô Thiên thất vọng chính là hắn vẫn chưa thể dung hợp được tính chất hồi phục.

Nhưng mà ngày hôm nay hắn cũng đã sáng tạo ra được một loại chiêu thức mới mà có thể được xem như con bài tẩy mình sau này.

Hơn nữa việc luyện tập với Tiểu Quy đã giúp cho Ngô Thiên thăng cấp kỹ năng Khống Thủy của bản thân vô cùng nhanh.

“Tiểu Hầu, hôm nay Tiểu Trùng đã làm đúng như kế hoạch chưa?” Ngô Thiên quay sang hỏi Tiểu Hầu.

“Đã làm xong, nhưng mà hiện nay Tiểu Trùng còn yếu nên chỉ có thể tạo ra được một cái Trùng Ổ mà thôi, hơn nữa chỉ có thể ấp tối đa 10 quả Trứng Trùng.” Tiểu Hầu nói.

Ngô Thiên nghe vậy thì hài lòng gật đầu. Hôm trước hắn đã được nghe đến sự đáng sợ của Trùng Tộc ở thế giới này. Đó chính là mỗi một Trùng Mẫu sau khi ấp trứng sẽ nở ra Trùng Lính. Mỗi một con Trùng Lính sẽ tự động ra ngoài săn mồi kiếm ăn theo bản năng và chịu sự khống chế hoàn toàn từ Trùng Mẫu, nhưng đáng sợ nhất là mỗi Trùng Lính khi ăn thịt một sinh vật thì bọn chúng sẽ hấp thu toàn bộ sức mạnh từ sinh vật đó ngoại trừ kỹ năng và càng đáng sợ hơn khi Trùng Mẫu có khả năng hấp thụ lại Trùng Lính rồi kế thừa toàn bộ sức mạnh của bọn chúng, rồi khi Trùng Mẫu mạnh lên thì khi sinh ra Trùng Lính thì càng mạnh.

Thật ra mỗi một thành viên Trùng Mẫu của Trùng Tộc đều có khả năng này. Đó cũng chính là lí do lớn nhất mà bọn chúng bị xua đuổi. Trải qua không biết bao nhiêu rồi nên bây giờ không ai biết Trùng Vương đã mạnh đến mức nào nữa.

“Được, vậy thì cố gắng để cho Tiểu Trùng thuận lợi cho 10 quả trứng kia nở ra.” Ngô Thiên nói.

Cả đêm trải qua không có chuyện gì.....

.........................

Sáng hôm sau!

Lại một ngày mới nữa trôi qua, nhưng mà đối với việc sống ở một hòn đảo không người như Ngô Thiên thì thời gian không có tác dụng nhiều lắm.

“Hôm nay là chắc cũng là ngày những kẻ nổi bậc bắt đầu bộc lộ ra rồi nhỉ.” Ngô Thiên xoa cằm nói.

“Là những kẻ mà ngươi từng nói sẽ có khả năng trở thành thần trong tương lai sao?” Tiểu Hải Dương hỏi.

“Đúng vậy, ngươi nên nhớ rằng những kẻ được gọi đến thế giới này đều là những người được số mệnh lựa chọn ở thế giới của họ, cho nên ở thế giới này thì vận mệnh của mỗi người đều là như nhau, cho nên sau đó sẽ chỉ dựa vào thực lực của bản thân mà thôi.” Ngô Thiên nói.

“Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi chẳng lẽ không tự tin vào bản thân mình sao?” Tiểu Hải Dương nói.

“Ta khác bọn họ....đơn giản là vì ta không phải nhân vật chính trong thế giới của mình. Cho nên ta sẽ không dựa vào vận mệnh mà chỉ dựa vào bản thân của riêng ta.” Ngô Thiên nhếch mép cười nói.

Hôm nay Ngô Thiên sẽ luyện tập cùng Tiểu Hầu. Khi bắt đầu thì cũng giống như làm với Tiểu Quy ngày hôm qua đó chính là giúp định hướng kỹ năng cho Tiểu Hầu.

*Cận Chiến (Quyền Thủ): Toàn bộ khả năng chiến đầu đều tập trung vào hai tay khiến cho tốc độ lẫn sức mạnh tăng lên đáng kể nhưng bù lại khả năng chiến đấu bằng chân và vũ khì thì bị cân bằng lại (Không thể Ma Cước và Vũ Khí lên bằng tay)

*Cận Chiến (Ma Cước): Toàn bộ khả năng chiến đều tập trung vào hai chân khiến cho tốc độ lẫn sức mạnh đều tăng lên đáng kể nhưng bù lại khả năng chiến đấu bằng tay và vũ khí thì bị cân bằng lại (Không thể tăng Quyền Thủ và Vũ Khí lên bằng tay)

*Cận Chiến (Vũ Khí): Toàn bộ khả năng chiến đấu đều tập trung vào việc sử dụng vũ khí khiến cho tốc độ lẫn sức mạnh khi sử dụng vũ khí đều tăng lên đáng kể nhưng bù lại khả năng chiến đấu bằng tay và chân thì bị cân bằng lại (Không thể tăng Quyền Thủ và Ma Cước lên bằng vũ khí)

“Khác với những kẻ khác, khả năng cận chiến của ta không thể đều khiến cho toàn bộ khả năng chiến đấu của ta toàn diện tăng lên. Cũng chính vì vậy nên ta đã trở thành nỗi ô nhục của tộc Đấu Tượng và bị từ bỏ không thương tiếc.” Tiểu Hầu nói.

“Chẳng lẽ cũng chính vì vậy mà ngươi không thăng cấp nó lên?” Ngô Thiên hỏi.

“Đúng vậy, vì để sinh tồn nên ta không thể đặt cược được.” Tiểu Hầu gật đầu.

“Cũng đúng, nếu đổi là ta thì cũng sẽ do dự như vậy. Nhưng mà bây giờ đã khác rồi cho nên ngươi hãy lựa chọn tương lai cho mình đi.” Ngô Thiên nói.

“Ta cũng biết vậy nhưng mà chắc Tiểu Quy cũng đã nói cho ngươi rồi phải không? Đó là việc chúng ta không hề có được kỹ năng do tộc cung cấp nên ta cũng không biết nên chọn khả năng Cận Chiến nào mà chỉ có chiến đấu theo bản năng mà thôi.” Tiểu Hầu nói.

“Việc đó ngươi không cần lo lắng, ta đã có chuẩn bị sẵn hết rồi.” Ngô Thiên cười nói.

“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không có ý kiến gì, dù sao giờ chúng ta cũng trên một chiến thuyền rồi.”

“Được, nếu vậy thì ngươi hãy lựa chọn nhánh Vũ Khí đi.”

Tiểu Hầu nghe vậy thì liền làm theo, sau đó Ngô Thiên liền thấy kỹ năng của Tiểu Hầu đã xảy ra biến hóa!

Cận Chiến (Vũ Khí - Lv.Max)

Kế đến là kỹ năng Khí Hóa. Kỹ năng này vô cùng đơn giản, nó là một trong những kỹ năng cơ bản của tộc Đấu Tượng đó là dùng tính chất Kim Loại để biến đổi thành vũ khí. Giống như Thủy Lân trước kia đã lựa chọn chiếc đuôi của mình hóa thành lưỡi kiếm.

Có 3 lựa chọn đó là vũ khí tầm xa, vũ khí cận chiến và vũ khí phòng thủ. Ngô Thiên liền bảo Tiểu Hầu chọn vũ khí cận chiến.

Khí Hóa (Cận Chiến - Lv.Max)

“Được, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với những thứ cơ bản nhất đó chính là rèn luyện phần căn cơ cho ngươi trước.” Ngô Thiên vừa nói vừa dùng một cành cây nhỏ vẽ lên đất.

Thứ Ngô Thiên vẽ là sơ lược thân thể của Tiểu Hầu sau đó khoanh tròn phần thân dưới rồi nói.

“Vì ngươi đã đi theo con đường chiến đấu trực diện cho nên phần thân dưới là phần quan trọng nhất. Bởi vì thân dưới chịu trách nhiệm đón đở toàn bộ thân thể. Nó giúp cho ngươi không bao giờ gục ngã trong khi giao chiến với kẻ khác.”

“Vậy giờ ta nên làm sao?” Tiểu Hầu hỏi.

Ngô Thiên liền dẫn Tiểu Hầu đi qua một bên. Khi đến nơi thì Tiểu Hầu liền nhìn thấy một công trình vô cùng đồ sộ gồm một con dốc cao với tảng đá khổng lồ phía trước, dưới chân con dốc là một cái đòn bẩy với một đầu khác là một tảng đá khổng lồ thứ hai.

“Bây giờ ngươi hãy đi đến giữa con dốc đi.” Ngô Thiên nói.

Tiểu Hầu nghe vậy thì liền làm theo. Ngô Thiên liền chậm rãi đi lên phía trên con dốc, vừa đi hắn vừa nói:

“Thật ra ta có một khả năng khá đặc biệt, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình đã khiến cho ta có được một khả năng đó là có thể nhìn thấy được phần nào giới hạn của một loài nào đó.”

Tiểu Hầu nghe vậy thì không hiểu ý Ngô Thiên muốn nói là gì, lúc này Ngô Thiên liền nói tiếp:

“Cho nên, một trong những bài huấn luyện ta yêu thích nhất đó chính là mở rộng giới hạn ra.”

Nói xong hắn liền gọi ra một thủy cầu từ một ống đựng nước bên eo rồi lao mạnh về phía tảng đá!

Phanh!

Ầm! Ầm! Ầm!

Lập tức tảng đá liền lăn nhanh xuống về phía Tiểu Hầu.

“Bây giờ việc làm duy nhất của ngươi đó là cản lại tảng đá mà không bị đẩy đi xa quá 20 bước chân!” hắn hướng về Tiểu Hầu hét lên.

Tiểu Hầu còn đang bối rối với tảng đá thì nghe thấy lời của Ngô Thiên. Lập tức nó liền luống cuống tay chân đón lấy tảng đá!

Phanh!!

Lập tức Tiểu Hầu liền bị tảng đá đánh bay ra không thương tiếc mà lăn xuống dưới. Khi nó lăng đến dưới chân dốc thì gặp một cái gờ khiến nó nảy bật lên và rơi vào cái đòn bẩy phía dưới.

Phanh!!

Lực đạo lớn khiến cho tảng đá bên kia đòn bẩy văng lên phía trên con dốc và đứng lại nơi đó còn tảng đá ban đầu thì lại rơi vào vị trí của tảng đá kia.

“Cái gì thế này?!” Tiểu Hầu nhìn một màn này thì kinh ngạc trợ mắt.

“Haha, ta phải tốn một thời gian dài tính toán với làm ra được cái công trình này đấy, chỉ cần phía trên có người dùng đúng lực thì chỉ với hai hòn đá cũng đủ làm nên một vòng lặp vô hạn rồi.” Ngô Thiên cười lớn nói.

“Bây giờ việc luyện tập của ngươi sẽ là cản hòn đá này lại mà không bị đẩy đi quá 20 bước chân, chỉ khi nào ngươi làm được cản tảng đá này mà vẫn đứng yên tại chỗ thì ta sẽ bắt đầu bài học tiếp theo. Nên nhớ rằng không được sử dụng kỹ năng đâu đấy.”

Tiểu Hầu nghe vậy thì cố nhịn đau đớn trên người mà lần nữa bước lên con dốc, Ngô Thiên liền lần nữa đẩy hòn đá lăn xuống. Hắn dùng thủy cầu của mình lo việc đó, còn hắn thì ngồi xuống một bên bắt đầu nghiên cứu.

“Trong thế giới này hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là Linh Khí, Đấu Khí hay là các hạt ma năng nguyên tố. Mà thay vào đó chỉ là các hạt năng lượng thuần túy mà thôi.

Nhưng mà các hạt năng lượng này lại có thể trở thành nguồn năng lượng cho toàn bộ các loại kỹ năng từ cấp F cho đến SSS. Như vậy nhất định phải có một cách nào đó để chuyển đổi các hạt năng lượng thành thứ có thể gây sát thương.” Ngô Thiên xoa cằm nói.

Sau đó hắn bắt đầu xòe bàn tay ra, trên bàn tay của hắn liền xuất hiện các hạt năng lượng tụ tập lại thành một khối cầu. Ngô Thiên ném khối cầu này về phía gốc cây bên cạnh thì phát hiện nó chả gây ảnh hưởng gì.

“Từ điều này có thể thấy rõ là năng lượng thuần tý không thể gây ảnh hưởng vật lý được.”

Sau đó hắn bắt đầu nhìn xuống Tiểu Hầu bên dưới. Trong ánh mắt của hắn liền ngưng tụ một tia năng lượng sau đó lao thẳng về phía Tiểu Hầu. Nhưng mà Tiểu Hầu cũng dường như chả ảnh hưởng gì cả.

“Cũng không thể gây ảnh hưởng tinh thần được, quả nhiên thứ này bản chất là không thể gây sát thương được.” Ngô Thiên đưa ra kết luận nói.

Kế đến hắn lần nữa thử nghiệm, Ngô Thiên lần nữa hướng ánh mắt về phía Tiểu Hầu. Chỉ là lần này khác biệt là năng lượng trong ánh mắt của hắn lại chuyển sang màu đỏ và có mang theo cả sát khí.

Tia năng lượng chiếu thẳng về phía Tiểu Hầu. Lần này Tiểu Hầu trực tiếp khựng lại và trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi khiến cho nó quên đi việc cản lại hòn đá trước mắt.

Phanh!!

“Aaaaaa!”

Tiểu Hầu trực tiếp bị đánh bay.

“Đinh! Ngươi đã sáng tạo ra một kỹ năng mới, mời đặt tên cho kỹ năng đó.”

Kỹ năng chưa đặt tên (Lv.Max - F): dùng sát khí tấn công tinh thần đối phương khiến cho đối phương lâm vào trạng thái sợ hãi trong chốc lát. Kẻ địch càng mạnh hoặc tinh thần lực càng cao thì hiệu ứng này không thể phát huy tác dụng.

“Thì ra phương thức sáng tạo kỹ năng là như vậy.” Ngô Thiên nhếch mép cười nói.

Thế là hắn liền đặt cho kỹ năng này cái tên là Sợ Hãi.