“Tiểu Chu, Tâm Nhãn của ngươi đã mở rộng đến đâu rồi?” Ngô Thiên hướng về Tiểu Chu hỏi.
“Nếu như dựa vào cách tính khoảng cách mà ngươi đã dạy cho ta thì có thể mở rộng đến 7m xung quanh rồi.” Tiểu Chu nói.
“Như vậy rất tốt, hơn nữa bây giờ lớp năng lượng đó dường như trở nên vô hình trước con mắt bình thường nhỉ, nếu như ta không áp dụng năng lượng vào đôi mắt thì ta không thể nhìn thấy nó được rồi, quả nhiên ngươi có được khả năng của tộc Huyễn Hà.” Ngô Thiên cười nói.
Tiểu Chu nghe vậy thì nhếch mép nói:
“Tộc Huyễn Hà cho dù mạnh, nhưng vẫn không bằng bộ não chỉ to bằng một bàn tay của ngươi nhỉ?”
“Núi này cao vẫn còn núi khác cao hơn. Ta chưa bao giờ cho rằng bản thân vô địch thiên hạ cả.” Ngô Thiên cười nói.
Sau đó hắn liền bắt đầu kiểm tra thử khả năng của Tiểu Chu sau mấy ngày luyện tập. Ngô Thiên bắn đầu với những hòn đá trước. Quả nhiên Tiểu Chu tiến bộ vô cùng nhanh. Chỉ mới vài ngày mà tốc độ đã tăng lên đáng kể.
Không có hòn đá nào có thể chạm vào được người của Tiểu Chu. Sau đó Ngô Thiên liền thay đổi bằng những thủy cầu do chính hắn tạo ra.
Tuy rằng thủy cầu có cùng kích thước với những hòn đá nhưng mà do được Ngô Thiên điều khiển có chủ ý nên việc né tránh khó hơn rất nhiều. Tiểu Chu liên tục bị đánh trúng.
Một lúc sau thì Ngô Thiên liền dừng lại, nguyên nhân là vì lúc này kỹ năng của hắn đã thành công lên đến cấp 6. Ngô Thiên thử kiểm tra thì liền hai mắt sáng lên.
Chỉ thấy giọt nước trong tay hắn bỗng nhiên liền có thể bốc hơi!
“Hahahaha! Cuối cùng ta cũng đã đạt đến rồi!” Ngô Thiên hưng phấn cười lớn nói.
Tiểu Chu nghe thấy tiếng cười của Ngô Thiên thì liền hiếu kì hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Cũng không quan trọng lắm, chỉ là kỹ năng của ta vừa mới lên cấp và đã trở nên mạnh hơn rồi.” Ngô Thiên cười nói.
“Vậy sao? Vậy thì chúc mừng.” Tiểu Chu cười nói.
“Được, bởi vì có một số đột biến trong kế hoạch cho nên ta đành phải đẩy nhanh tiến trình một chút. Ngày hôm nay chúng ta sẽ đi tìm mắt cho ngươi.” Ngô Thiên cười lạnh nói.
Tiểu Chu nghe thấy như vậy thì liền kinh ngạc sau đó vô cùng hưng phấn. Ngô Thiên liền mang Tiểu Chu lên vai rồi đi về phía nơi ở của mình. Hắn mang theo cả hai Trùng Lính của Tiểu Trùng đi theo.
“Ngươi lần này lại định làm gì nữa vậy?” Tiểu Hải Dương hiếu kì hỏi.
“Đương nhiên là một công đôi chuyện. Lát nữa ngươi sẽ biết.” Ngô Thiên nói.
Tiểu Hải Dương nghe vậy cũng không hỏi nữa mà yên lặng ngồi trên đầu của Ngô Thiên. Đi một lúc sau thì Ngô Thiên liền dừng lại sau đó ra hiệu cho mọi người im lặng.
Hắn hướng ánh mắt về phía trên một ngọn cây cách đó không xa thì liền thấy một loài chim đang nằm tại trên tổ của nó. Loài chim này Ngô Thiên biết, nó là một loài thuộc tộc Đấu Tượng với thuộc tính thứ 3 là phong và có tên là Phong Thiết Điểu.
Loài chim này toàn thân mang một màu bạc trắng, trên đầu nó có một chiếc lông vũ dài. Theo như lời Tiểu Hải Dương từng nói thì đó chính là vũ khí chính của nó.
Nếu là trước đây thì Ngô Thiên sẽ không dại mà đi trêu loài này vì hắn không muốn mất mát vô ích. Nhưng mà bây giờ thì khác, chỉ thấy Ngô Thiên đưa tay lên sau đó bóp mạnh.
Răng rắc!
Lập tức xung quanh Phong Thiết Điểu liền xuất hiện vô số băng nhận đánh về phía nó.
Ó!!!
Nhưng mà Phong Thiết Điểu cũng lập tức phản ứng lại. Nó rống lên một tiếng sau đó chiếc lông vũ trên đầu liền vung vẫy rồi tạo nên một cơn cuồng phong bao quanh thân thể.
Leng keng!
Những băng nhận kia lập tức bị phá nát trước khi kịp chạm vào người của Phong Thiết Điểu. Nhưng mà chỉ thấy Ngô Thiên cười lạnh một cái.
Phanh!!
Không biết chuyện gì xảy ra mà lớp cuồng phong xung quanh Phong Thiết Điểu lập tức tiêu biến. Không chỉ bản thân nó mà Tiểu Hải Dương đang quan chiến cũng bị kinh ngạc.
Bộp!!
Chỉ thấy Ngô Thiên đập mạnh hai tay vào nhau!
“Trước đây lão Ma Cà Rồng từng dạy mình chiêu này, không biết giờ sử dụng được hay không!” Ngô Thiên cười nói.
Huyết Ngã - Vực Huyết Nhận!
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiểu Hải Dương hoàn toàn trợn mắt trước một màn vừa xảy ra! Chỉ thấy từ thân thể của Phong Thiết Điểu mọc ra vô số huyết nhận đâm xuyên thân thể nó ngay từ bên trong.
Éc!!
Phong Thiết Điểu chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó liền vô lực ngã khỏi cành cây và rơi xuống đất.
“Phù, cũng may là thành công, ta đã chuẩn bị bỏ chạy rồi đấy chứ.” Ngô Thiên cười nói.
Vừa rồi hắn chỉ ôm ý định thử nghiệm một chút mà thôi nhưng không ngờ lại thành công thật. Ngô Thiên chậm rãi đi về phía cái xác của Phong Thiết Điểu. Tiểu Hải Dương quan sát thì thấy trên người của Phong Thiết Điểu có vô số lỗ nhỏ do bị huyết nhận đâm thủng.
Ngô Thiên dùng một khối thủy cầu bao lấy đầu của Phong Thiết Điểu sau đó chạm rãi móc hai mắt của nó ra, vì tránh làm tổn thương đôi mắt nên hắn làm vô cùng cẩn thận. Một lúc sau đôi mắt cũng đã được lấy ra thành công.
Ngô Thiên đưa cặp mắt đến trước Tiểu Chu sau đó nói:
“Tiểu Chu, ngươi có thể thu lấy cặp mắt này đúng không?”
“Có....có thể!” Tiểu Chu hưng phấn nói.
Nó đã chìm trong bóng tối rất lâu rồi, bây giờ cơ hội nhìn thấy ánh sáng đang ở trước mắt khiến cho nó không thể không cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Chỉ thấy Tiểu Chu liền mở hai mí mắt của mình ra để lộ hai hốc mắt trống rỗng tối đen. Từ bên trong hốc mắt liền tràn ra vô số huyết dịch hướng về cặp mắt kia rồi kết nối với chúng.
Cặp mắt liền được Tiểu Chu chậm rãi kéo về phía nó rồi dung nhập vào trong hốc mắt của nó! Ngô Thiên lúc này đang quan sát bảng trạng thái của Tiểu Chu thì liền thấy đã xảy ra biến hóa!
Tình Trạng: Đã khai nhãn!
Nhìn thấy sự biến hóa này thì Ngô Thiên vui vẻ không thôi. Sau đó hắn cho hai tên Trúng Lính kia tiến về phía cái xác và bắt đầu gặm nhắm. Mấy hôm trước những Trùng Lính này chỉ ăn những loài động vật thông thường, bây giờ ăn một con mãnh thú thì không biết sẽ tăng tiến bao nhiêu.
Không lâu sau thì Tiểu Chu liền chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy lúc này hai hốc mắt trống rỗng của Tiểu Chu đã xuất hiện hai viên tròng mắt.
“Nhìn thấy được sao?” Ngô Thiên cười nói.
Tiểu Chu chậm rãi hướng nhìn xung quanh một lúc sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Nhìn thấy rõ!”
Chỉ đơn giản vài chữ nhưng Ngô Thiên có thể nhìn thấy được sự kích động tột cùng của Tiểu Chu. Sau khi hai tên Trùng Lính ăn xong xác của Phong Thiết Điểu thì không đợi Ngô Thiên nói mà bọn chúng liền hướng về nơi ở của mọi người mà chạy đi.
“Ồ, đã đạt đến giới hạn rồi sao?” Ngô Thiên cười nói.
Sau đó hắn tiếp tục nhìn về phía phần kỹ năng của Tiểu Chu.
Lúc này Tiểu Chu đã có thê hai loại kỹ năng mới, theo Ngô Thiên đoán thì cả hai kỹ năng này đề đến từ đôi mắt mà Tiểu Chu vừa mới nhận được.
“Được, nếu như vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu đi săn thôi nhỉ. Hiện nay trong nhóm thì ngươi là kẻ không có kỹ năng chiến đấu nhất.” Ngô Thiên cười nói.
Tiểu Chu nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Thế là Ngô Thiên liền mang theo Tiểu Chu đi về phía một bên khác. Ban đầu Ngô Thiên còn đang hưng phấn vì Tiểu Chu đã mở mắt nhưng sau đó hắn liền không còn hưng phấn nữa.
“Ngô Thiên, đó là thứ gì?”
“Ngô Thiên, con vật đó thuộc chủng tộc nào?”
“Thì ra Chỉ Cốt là có hình dạng như vậy sao?”
“Ngô Thiên mau nhìn, đó là biển sao?”
“Ngô Thiên!
Ngô Thiên!
Ngô Thiên!”
Vô số câu hỏi xuất phát từ Tiểu Chu khiến cho Ngô Thiên đau đầu không thôi, nhưng cũng không trách Tiểu Chu được vì sao Tiểu Chu từ khi sinh ra đến nay chỉ nghe người khác kể lại các sự vật xung quanh mà không hề được nhìn thấy tận mắt.
Nhưng mà từ khi Tiểu Chu mở mắt cộng với Tâm Nhãn trước đó khiến cho Tiểu Chu đã hình thành được một tầm nhìn 360 độ bao quát toàn cảnh xung quanh thân thể đến 7m.
Vụt!
Vụt!
Vụt!
Tiểu Chu di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh trên những thân cây khiến cho kẻ địch khó mà bắt kịp được Tiểu Chu. Khi di chuyển đến sau lưng của kẻ địch mà kẻ địch vẫn chưa phát hiện kịp. Hai chân trước của Tiểu Chu liền hóa thành hai lưỡi đao sau đó lao thẳng về kẻ địch.
Xeng!!
Một nhát cắt mạng khiến cho loài mãnh thú của tộc Đấu Tượng trước mắt bị cắt bay đầu. Lúc này Tiểu Chu đã thành công lên đến cấp 5 rồi.
“Hôm nay thu hoạch vô cùng tốt, Tiểu Trùng sẽ rất vui sướng đây.” Ngô Thiên cười nói.
Chỉ thấy sau lưng hắn là có 7 – 8 xác chết của các loài mãnh thú được tơ nhện nối lại. Sau đó Ngô Thiên cùng với Tiểu Chu liền hướng về nơi ở mà đi.
Sau khi về đến nơi thì Ngô Thiên liền bắt đầu xử lý những cái xác. Đầu tiên những cái xác này toàn bộ đều là Đấu Tượng. Trước đó hắn cũng có giết vài cái xác của tộc Tro Tàn nhưng những các xác kia hoàn toàn không có giá trị sử dụng nên hắn liền vứt bỏ.
Ngô Thiên bắt đầu chậm rãi lấy ra những cặp mắt của bọn chúng sau đó đưa cho Tiểu Chu. Trong hai hắt của Tiểu Chu liền xuất hiện những huyết dịch giống lúc trước rồi bắt đầu hấp thụ lấy những cặp mắt đó.
Thấy như vậy thì Ngô Thiên hưng phấn không thôi, bước đầu xác nhận kế hoạch của hắn đã thành công. Kế đến Ngô Thiên liền tách những mãnh kim loại trên người những cái xác đó ra. Đây chính là một trong những lí do mà Ngô Thiên yêu thích săn tộc Đấu Tượng, chất lượng kim loại trên người bọn chúng đều là những thứ quý giá vô cùng.
Thậm chí có một loài được gọi là Thiết Ảnh Quy có lớp mai được được cấu tạo từ hai loại chất liệu đó là Cacbon và Vonfram. Phải biết chỉ một trong hai loại này thôi cũng cứng rắn vô cùng rồi. Nhưng điều khiến Ngô Thiên hứng thú là đây là hai loại chất vốn không thể tác dụng với nhau nhưng tại thế giới này thì hai chất này lại có thể cùng hòa quyện vào nhau và tạo nên một lớp vô cùng cứng cáp.
Những đòn tấn công của Tiểu Chu vốn không thể xuyên thủ được nên Ngô Thiên chỉ có thể tấn công từ trong thân thể của nó. Sau khi lột sạch hết số kim loại thì Ngô Thiên bắt đầu phân từng khúc thịt ra, một ít hắn đem đi xông khói để có thể sử dụng lâu dài.
Xoạt!
Xoạt!
Vài âm thanh vang lên, Ngô Thiên quay đầu lại thì thấy lúc này Tiểu Trùng đang bò về phía của hắn. Ngô Thiên mỉm cười sau đó bế Tiểu Trùng lên rồi nói:
“Đã ăn no rồi à?”
Tiểu Trùng gật gật đầu, Ngô Thiên thấy vậy thì liền quan sát thông tin của Tiểu Trùng.
Tiểu Trùng lập tức nhảy từ cấp 1 đến cấp 10 khiến cho Ngô Thiên kinh ngạc không thôi. Sau đó hắn liền suy đoán có lẽ Phong Thiết Điểu thuộc dạng đẳng cấp cao nên mới có thể khiến cho Tiểu Trùng nhanh chóng thăng cấp đến vậy.
Hơn nữa phần Huyết Thống cũng đã xảy ra một biến hóa tuy rằng bây giờ Ngô Thiên chưa hiểu đó là gì.
“Đó là khả năng đặc biệt của Trùng Mẫu, có thể liên tục thôn phệ mà khiến cho Huyết Thống dần dần trở nên tốt hơn.” Tiểu Hải Dương giải thích.
Ngô Thiên nghe vậy thì gật gật đầu.
Xoạt!
Xoạt!
Lại có âm thanh bước chân xuất hiện, Ngô Thiên nhìn lên thì thấy đó là hai con Trùng Lính đang đi đến. Tuy rằng Tiểu Trùng không có gì khác biệt nhưng mà Trùng Lính đã biến hóa rất nhiều. Đầu tiên chúng đã to bằng một đứa bé 10 tuổi, trên lớp vỏ của chúng đã xuất hiện ánh bạc cùng với trên lưng đã mọc thêm một đôi cánh trong suốt đặc trưng của côn trùng.
“Đây là Trùng Lính sau khi tiến hóa sao? Thật thú vị.” Ngô Thiên xoa cằm cười nói.
“Í í é é í!” Tiểu Trùng kêu lên liên hồi.
Bởi vì hiện nay Tiểu Trùng vẫn không thể nói chuyện được nên Ngô Thiên vẫn không hiểu ý nó muốn nói gì. Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tiểu Trùng thì Ngô Thiên đoán có lẽ là chuyện tốt nhưng hắn lại không biết là chuyện gì.
“Tiểu Trùng nói là bây giờ Trùng Lính đã có thực lực để tự ra ngoài đi săn rồi, không cần chúng ta phải đem thức ăn về cho nó nữa.” âm thanh của Tiểu Quy vang lên.
Ngô Thiên quay lại thì thấy Tiểu Quy và Tiểu Hầu đang đi đến. Lúc này cả hai đã kết thúc kì huấn luyện hôm nay nên nhìn vô cùng mệt mỏi.
“Vậy sao? Vậy thì tốt, các ngươi có thể ra ngoài đi săn thì cũng đẩy nhanh quá trình mạnh lên của bản thân.” Ngô Thiên xoa đầu Tiểu Trùng cười nói.
Tuy rằng bề ngoài của Tiểu Trùng không quá ‘đáng yêu’ nhưng Ngô Thiên không quan tâm vấn đề đó mà vẫn ôm ấp như thường.
Tiểu Trùng liền hướng về phía hai tên Trùng Lính kêu lên mấy tiếng, cả hai liền hơi cúi người xuống như nhận lệnh sau đó liền vỗ cánh bay ra ngoài. Nhưng trước khi bọn chúng hoàn toàn rời đi thì Ngô Thiên liền bảo Tiểu Trùng gọi bọn chúng quay lại.
Đống xác chết vừa rồi còn dư thịt rất nhiều nên Ngô Thiên cho Tiểu Trùng bảo Trùng Lính ăn hết trước khi đi.