Tiếng kêu "rích rắc" trên đỉnh đầu khiến cho Dương Quá giật mình tỉnh lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vô số ngói vụn trên đỉnh đầu rơi xuống, lập tức trong lòng đại kinh, vội vàng dùng nội lực bảo vệ toàn thân, chân đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ, nhanh chóng rời khỏi miếu cổ.
Dương Quá vừa ra khỏi miếu cổ, vẫn còn chưa đứng yên, miếu cổ đã đổ ập xuống bụi bay mù mịt.
Dương Quá trong lòng kì quái, không biết miếu cổ này tại sao sụp đổ, vừa rồi vẫn còn tốt lắm cơ mà? Hắn không biết rằng mình đã trong miếu cổ đánh Thái Cực Quyền được một ngày một đêm, vừa rồi hắn chỉ biết một lòng luyện quyền, tòa lực thể ngộ khi cùng Hồng Thất Công chiết chiêu, kính nhiên không phát hiện quyền pháp của mình càng ngày càng mạnh, cuối cùng quyền phong của hắn đem cả miếu cổ hủy đi.
mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng hắn không nghĩ nhìu như vậy, trong nháy mắt lại suy nghĩ típ Thái Cực Quyền. Nhưng lần này không có quá trầm mê như ban nãy, hắn thấy sắc trời đã sáng, do vậy vừa suy nghĩ Thái Cực Quyền vừa xuống núi.
Trên đường đi, khất cái cũng ít đi rất nhiều, Dương Quá trong lòng hỉu đám đệ tử cái bang này đến đây chủ yếu là vây tàng bên năm xấu, bây giờ năm xấu đã die, đương nhiên cũng rời khỏi Hoa Sơn.
Thế núi của Hoa Sơn vẫn hiểm trở như vậy, có câu lên núi dễ nhưng xuống núi thì khó bỏ mẹ, chẳng qua đối với cao thủ như Dương Quá mà nói, hiểm kính trên Hoa Sơn như dẫm lên đất bằng, dưới chân nhẹ nhàng nhảy một cái đã ra ngoài vài mét, mấy canh giờ sau, Dương Quá đã ở dưới chân Hoa Sơn.
Sau khi xuống Hoa Sơn, Dương Quá vẫn là tìm kiếm Tiểu Long Nữ, một chút trì hoãn cũng không dám, không trì hoãn thì có tác dụng móa gì, kết quả vẫn là Lý Mạc Sầu tìm được, cái này từ từ đọc các bạn sẽ rõ. Tiểu Long Nữ tâm địa đơn thuần, không rành thế sự, ai biết được trên đường sẽ gặp rủi do gì. Chẳng qua Lỗ Hữu Cước đã đáp ứng giúp hắn tìm Tiểu Long Nữ, do vậy trong lòng Dương Quá không còn gấp như lúc mới đầu nữa.
Trong sách ghi lại Tiểu Long Nữ bình yên vô sự xuất hiện ở đại thắng quan Lục gia trang anh hùng đại hội, mà đại thăng quan tiếp giáp ở chỗ Dự Ngạc, do vậy Dương Quá liền hướng phía nam mà đi.
Dương Quá trên đường mua rất nhiều điển tịch của đạo gia, dùng để nghiên cứu Thái Cực Quyền. Hắn bây giờ đối với Thái Cực Quyền hoàn toàn mê ly, trước kia lúc cùng Tiểu Long Nữ luyện Thái Cực Quyền, nhiều nhất là để tăng thêm thực lực, còn bây giờ cảm thấy hứng thú với Thái Cực Quyền, do vậy mới chuyên tâm như thế.
Thái Cực Quyền, quyền được gọi là thái cực, bởi vì nó dùng nguyên lý thái cực của đạo gia để chỉ đạo luyện quyền, muốn luyện tốt Thái Cực Quyền thì phải hỉu sâu cái gì gọi là thái cực. Câu thứ nhất của Thái Cực Quyền kinh là: "thái cực giả , vô cực nhi sinh , động tĩnh chi kỷ , âm dương chi mẫu dã" Dương Quá đối với câu này một mực không có lý giải được, cái gì là thái cực, cái gì là âm dương, cái gì là tĩnh động, mấy cái này ngôn ngữ không thể diễn đạt rõ được, mà cần tự mình từ từ lãnh ngộ.
Thông qua mấy ngày nay nghiên cứu điển tịch đạo gia, Thái Cực Quyền của Dương Quá đã đạt đến trình độ mới. Lúc ở trong miếu cổ hắn đã hiểu thái cực là một vòng tròn, bây giờ hắn hiểu thêm Thái Cực Quyền còn phân ra vòng tròn lớn và vòng tròn nhỏ, võ công càng cao thâm, vòng tròn này càng nhỏ. Đến một ngày cái vòng trò này hoàn toàn biến mất, lúc có lúc không, thì Thái Cực Quyền đại thành.
Dương Quá giờ mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện Thái Cực Quyền, mà nhất cử nhất động trong thường ngày cũng luyện Thái Cực Quyền.
Hiện tại tứ chi của Dương Quá không động thì thôi, động cái là thành hình tròn, cái hình tròn này không phải vòng trên thực tế, mà là "viên giác vô khuyết" ghi trong đạo gia, trong nhất cử nhất động không thấy chuyển động, trên thực tế đã hình thành một hình tròn.
Khí chất của Dương Quá cũng phát sinh biến hóa căn bản, hiện tại kiến cho người khác cảm giác tĩnh như sơn nhạc, động như giang hà, người trên đường cũng bất tri bất giác sản sanh ra kính ý.
Trên đường xuống nam, thời tiết càng ngày càng lạnh, dần dần còn rơi cả tuyết, mùa đông đã từ từ đến. mùa đông thời cổ so với xã hội hiện đại lạnh hơn nhiều, xã hội hiện đại ôn thất hiệu ứng nghiêm trọng, đã là noãn đông, sớm không còn cảm giác hàn lạnh.
Mà ở Nam Tống năm cuối, thời tiết này cũng lạnh đến thấu xương, tuyết trên trời càng rơi càng nhiều, trên đường người đi lại cũng không còn nhiều. Dương Quá cũng đéo thèm để ý, hắn nội lực cao thâm, mấy năm trước đã là rét nóng bất xâm. Huống chi mỗi ngày hắn đều trên giường hàn ngọc luyện công, giường hà ngọc so với thời tiết này còn lạnh hơn nhiều, Dương Quá đối với thời tiết như vậy lại có chút thân thiết.
Ở trong bông tuyết đầy trời, hắn đột nhiên dừng lại, mắt nhìn hướng đông, tâm loạn cả lên, những bông tuyết từng bông từng bông bay lên người hắn, từ từ trên đường lớn xuất hiện một người tuyết trắng gì mà sáng thế.
Nhè nhẹ than một hơi, Dương Quá rũ tuyết trên người xuống, bắt đầu chuyển phương hướng hướng phía đông đi. Trên đường đi Dương Quá không hề dừng lại, cả ngày lẫn đêm đều đi, vào một ngày cuối cùng đã đến nơi mình muốn.
Nhìn cái đồi nhỏ phía trước mắt, nhìn thấy mảnh đất quen thuộc phía trước mắt, trong lòng Dương Quá chợt run rẩy lên, nước mắt dần dần chảy đầy mặt hắn.
Thì ra đây là mảnh đất thuộc tỉnh Hà Nam, cũng là quê hương đời trước của Dương Quá. Hắn bị thiểm điện phang trúng, trong lúc vội vàng đến Nam Tống năm cuối, mấy năm qua mặc dù không tệ, có Tiểu Long Nữ làm bạn, giờ có cả Lý Mạc Sầu nữa, nhưng trong lòng hắn rất khó để quên được cha mẹ người thân, cứ nghĩ đến lại đau lòng.
Chỗ vẫn là chỗ đó, nhưng đã sớm là vật người không phải, cha mẹ người thân bây giờ còn chưa ra đời, mình bây giờ cũng không phải Dương Kiền của kiếp trước!
Tuyết càng rơi càng lớn, Dương Quá cứ đứng ngây ngốc ở đóa như vậy, cảm xúc trên mặt biến hóa liên miên, cuối cùng run run quỳ xuống, dập đầu mấy cái đối với cái đồi đó.
Chỉ nghe Dương Quá rơi lệ lẩm bẩm nói:
- Bố, mẹ, hài nhi bất hiếu, không có cách báo hiếu các người, không biết các người giờ sống ra sao?
Lại đợi ở đây thêm một lúc, Dương Quá hiểu mình muốn cũng éo về được thế giới đó nữa, trong lòng khó chịu dị thường, hắn rú lên một tiếng, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Trên thế giới này mình vẫn còn hai thê tử, Dương Quá rất nóng lòng muốn tìm được hai nữ nhân này, chỉ có sự ôn tình của các nàng mới bồi đắp lại được vết thương trong lòng.
Thu lại mấy suy nghĩ linh tinh đi, Dương Quá tiếp tục hướng phía nam đi, hắn không dám típ tục suy nghĩ sự tình của cha mẹ, sợ rằng mình lại tiếp tục rơi lệ, vì vậy liền một lòng chú tâm vô luyện Thái Cực Quyền.
Như vậy qua mười ngày trời, Thái Cực Quyền của Dương Quá lại có tinh tiến, hắn đối với điển tịch của đạo gia cũng hiểu khá sâu. Chẳng qua trên đường đi, vẫn không thấy hình bóng của Tiểu Long Nữ, Dương Quá trong lòng có chút lo âu.
Lúc đầu cùng Lý Mạc Sầu chia tay, hai người chỉ ước hẹn ở đại thắng quan gặp mặt, không có lưu lại phương thức liên lạc khác, Dương Quá đối với thể thiếp của lão bà sư tỷ cũng thập phần hoài niệm.
Vào một ngày đến Dự Nam, ở đây cũng rất nhìu tuyết, Dương Quá tìm đến một quán rượu, gọi một vò rượu, và một ít thức ăn từ từ nhâm nhi.
Tuyết rơi rất lớn, cách xa một chút liền không thấy mế gì, người đi đường lúc này cơ hồ không còn, thỉnh thoảng mới có người đi ngang qua, thấy quán rượu này liền đi vô làm chén cho nóng người, nhất thời trong quán tập hợp cũng không ít người.
Dương Quá nghe những người này rap phét, trong lòng âm thầm hâm mộ, trong lòng nghĩ nếu mình sau khi tìm được Tiểu Long Nữ, nhất định sẽ qua những ngày yên bình như vậy, từ từ nhấp một ngụm rượu, Dương Quá chuẩn bị thanh toán rời đi.
Lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, nghe tiếng không giống người bình thường, Dương Quá dừng lại, quay đầu ra nhìn. Chỉ thấy hơn mười thằng võ lâm nhân sĩ ta cầm đao kiếm, đám người này thấy quán rượu cũng đi vô, bọn họ trên mặt kinh hoàng, không biết gặp phải chuyện gì.
Tiểu nhị quán rượu gọi lên:
- Mấy vị đại gia, trời lạnh như vậy, vô đây làm ngụm rượu nóng nhen!
Đám người này không có dừng lại, chỉ nghe một đại hán mặt râu ria xồm xoàm nói:
- Rượu lưu lại tự mình uống đê, phía sau có quái vật đang đến, tao khuyên chúng bay nên trốn đi!
Nghe xong câu nói này, người trong quán rượu liền nhìn ra phía sau của đám người này, phát hiện không có shit gì cả, đang muốn hỏi đám người đó, đám người đóa đã chạy xa rồi.
Tiểu nhị quán rượu vội vàng nói:
- Phía sau chẳng có lồn gì cả, bọn kia khẳng định có việc gấp, mọi người cứ tiếp tục nâng ly nhen, không cần dừng lại nha, hôm nay ta cho mọiđược ưu đãi.
Nhưng vẫn có mấy vị khách nghe lời của đám người đó, bỏ chén rượu xuống, thanh thanh rời đi.
Dương Quá vốn dĩ muốn đi, nghe được việc như vậy, vì vậy lại gọi thêm bình rượu, lại chậm dãi ngồi xuống, hắn muốn xem thử là quái vật gì.
Ước chừng hơn mười phút sau, phía xa truyền đến tiếng ầm ầm, nghr tiếng giống như thiên quân vạn mã qua đường, người trong quán rượu đề đứng bật dậy, tiểu nhị cũng chạy ra cửa xem thử là cái mế gì. Theo lý mà nói bây giờ đang là mùa đông, người Mông Cổ dù muốn khai chiến, cũng không nên vào lúc này chứ.
Dương Quá cũng ngẩng đầu nhìn ra, nếu thực sự là quân Mông Cổ tới, vậy hắn phải quản một chút rồi.
Thân ảnh phía xa càng ngày càng rõ, Dương Quá nội lực cao thâm, nhãn lực cũng rất tốt, hắn đã nhìn ra phía trước là một đội thân ảnh cao to, chỉ là những thân ảnh này rất khỏe mạnh, hiện tại bọn chúng đang hướng quán rượu xông tới.
Tuyết quả thực rất lớn, Dương Quá không thể nhìn rõ diện mục của những thân ảnh đó, chẳng qua những người này trên người khoác áo da thú, chẳng nhẽ là một bang phái hành động bất thành.
Lại qua một lúc, Dương Quá cuối cùng đã nhìn rõ chạy đến là gì rồi, lúc này hắn cũng đại kinh, lập tức đứng bật dậy, mọi người xung quanh đều kì quái nhìn hắn.
Dương Quá lớn tiếng hô lên:
- Đến là một đám gấu hoang, mọi người chạy nhanh đi, tôi ở đây từ từ cản chúng lại một chút.
Thì ra cuối cùng Dương Quá nhận ra những thân ảnh này không phải là người, mà là những con gấu to khỏe, chỉ là hắn kỳ quái tại sao những con gấu này lại không ngủ đông, mà là trong mùa đông kết thành một đoàn chạy.
Sau khi người trong quán rượu nghe xong lời của Dương Quá đều đại kinh, có người lập tức chạy ra ngoài, có người không thực sự tin lời của Dương Quá, nhưng chỉ trong chốc lát thân ảnh của gấu càng ngày càng rõ, đá người này thấy nhiều gấu hoang như vậy, đều hít một hơi sâu, kêu cha gọi mẹ mà chạy ra ngoài, ông chủ quán rượu cùng tiểu nhị đều bỏ lại tất cả, vội vàng chạy ra ngoài.
Đám gấu hoang cuối cùng đã chạy đến trước quán rượu, đám gấu hoang này ước chừng khảng trăm con, Dương Quá ngầm cau mày, xem ra hắn không có cách gì đem đám gấu này cản lại ở đây.
Dương Quá chạy lên phía trước quán rượu đứng lại ở giữa đường, đang chuẩn bị ra tay cản đám gấu này lại, ai ngờ đám gấu này coi như không thấy hắn, lại vòng qua người hắn tiếp tục hướng trước chạy.