Chương 16: Tung tích tiểu Long nữ

Trong lòng Dương Quá kinh ngạc, biết đám gấu đó tại sao lại kỳ quái như vậy, vừa rồi đám võ lâm nhân sĩ nói phía sau có quái vật, bọn họ nói không phải đám gấu hoang này chứ, gấu hoang mặc dù lợi hại, nhưng trong mắt võ lâm nhân sĩ là cái thá gì.

Dương Quá mắt thào láo nhìn đám gấu hoang đó rời đi, bây giờ hắn càng ngày càng thấy lạ, vì vậy lại một mình chạy về quán rượu, đợi chờ con quái vật đó đến.

Dương Quá vừa mới đặt mông xuống, đổ ra một chén tửu, đột nhiên cẩm thấy không khí không đúng. Hắn nhìn ra phía trước, đột nhiên phát hiện có người lộn ngược trên bàn nhìn hắn.

Dương Quá đại kinh, lúc này võ công của hắn đã là bất phàm, thiệt không ngờ người đó có thể không một tiếng động tiếp cận hắn, thật không biết là nhân vật lợi hại như nào.

người này ăn mặc mười phần quái dị, mà quần áo trên người rách tua rua, giống như một gã ăn mày. Nhưng mà mắt sâu, mũi lõ, mặt đầy tuyết trắng. Chỉ là người này đầu chống lên bàn, hai chân kẹp lại, chổng lên trời, vì vậy hết sức kì quái, Dương Quá trong lòng thầm nghĩ quái vật mà đám người đó nói có phải là hắn không?

Quái nhân quan sát Dương Quá nửa ngày, đột nhiên trên mặt lộ ra sự vui mừng, chỉ thấy trên hai tay hắn đều cầm một hòn đá, kính nhiên nhè nhẹ lật một cái, đã đến bên cạnh người Dương Quá. da còn chưa kịp phản ứng, quái nhân cầm lấy cánh tay hắn không bỏ ra. Dương Quá đại kinh, vội vàng giãy giụa, nhưng nội lực hắn giống như đá rơi đáy biển, người này hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.

Chỉ nghe người này nói:

- Con ngoan, ta tìm ngươi thật vất vả à nghe!

Tiếng nói của người này rất chói tai, giống âm thanh phát ra từ lòng đất, Dương Quá đang lúc giãy giụa, sau khi nghe thấy tiếng nói này, biết rằng ác nhân này đối với mình không có ác cảm, do vậy cũng dừng lại không giãy nữa.

Đột nhiên nghe thấy "con ngoan" hai từ, Dương Quá trong lòng chợt động, nghĩ lại vừa rồi quái nhân này chổng ngược đi, lập tức hiểu người này là ai, lập tức Dương Quá nói:

- Nghĩa phụ!

Thì ra người này là nghĩ phụ của Dương Quá Tây Độc Âu Dương Phong trong sách của lão Dung, ngày đó Dương Quá bị Quách Tĩnh Hoàng Dung đem đi, Âu Dương Phong bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Dương Quá.

Âu Dương Phong này luyện nghịch chuyển Cửu Âm Chân Kinh, cộng với con mình die, bị đả kích quá lớn, do vậy bình thường đều điên điên khùng khùng, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo. Vô một ngày hắn nhớ ra Dương Quá đang ở cùng Quách Tĩnh, nghĩ rằng chắc Dương Quá bị đem đến Đảo Đào Hoa, do vậy hắn cũng kiếm chiếc thuyền nhỏ, đi đến Đảo Đào Hoa, ban ngày không dám tiếp cận, ban đêm mới một mình rón rén nhẹ nhàng đi vô bên trong đảo.

Hắn trên đảo đào hoa tìm một sơn động nhỏ ẩn thân, sau đó bắt đầu tìm kiếm Dương Quá, kết quả một năm trời cũng không tìm được shit gì, cũng là hắn nội lực cao thâm, hành sự cẩn thận, do vậy không bị người trên đảo phát hiện. Vô một ngày, Âu Dương Phong nghe được cuộc chém gió của huynh đệ Võ Tu Văn, lúc này mới biết Dương Quá bị Quách Tĩnh đem đến Toàn Chân Giáo, trong lòng mừng rỡ, liền vào ngày đó rời khỏi đảo đào hoa. Hắn một mình điên điên khùng khùng đi Chung Nam Sơn.

Còn Dương Quá lúc đó đã từ xã hội hiện đại xuyên việt vô xác của Dương Quá đóa, hắn cùng Tiểu Long Nữ cùng sanh sống trong Cổ Mộ, cũng chưa từng rời khỏi Cổ Mộ, do vậy Âu Dương Phong không tìm được Dương Quá.

Từ đó về sau ado ở Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam mấy mảnh đất rộng lớn này hoạt động. Mấy ngày trước hắn đến Dự Nam, điên điên khùng khùng lại xông vô tòa núi nhỏ phụ cận, gặp người là hắn hỏi có thấy con hắn không, chỗ này lại có một võ lâm môn phái nho nhỏ, những người này bất mãn với hành động của Âu Dương Phong, do vậy quyết định đuổi Âu Dương Phong đi. Ai ngờ Âu Dương Phong võ công cao cường, cuối cùng đám người đó lại bị đuổi đi, bọn người đó thấy Âu Dương Phong lộn ngược đi, nói năng linh tinh, do vậy nói Âu Dương Phong thành quái vật.

Trong núi không có người, Âu Dương Phong cũng không thấy tịch mịch, có một ngày hắn nổi lên cảm hứng, đem toàn bộ gấu đang ngủ đông đánh thức, mỗi ngày cảm thấy buồn chán liền đem đám gấu này đuổi chạy lung tung. Vào một ngày hắn đem đám gấu này xua xuống núi, đúng lúc Dương Quá cũng ở đây, vừa nhìn là biết ngay là con mình tìm kiếm lâu nay, lập tức trong lòng vui sướng.

Âu Dương Phong vui mừng nói:

- Con ngoan, mấy năm nay con núp ở đâu, sau này không được cùng cha chơi trò trốn tìm à nghe.

Dương Quá nói:

- Nghĩa phụ.

Lời còn chưa nói xong, Âu Dương Phong trên mặt tức giận nói:

- cái gì mà nghĩa phụ, gọi là cha!

Dương Quá trong lòng không còn lời gì, nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt Âu Dương Phong, hiển nhiên không gọi không được rồi.

Dương Quá sớm đã không phải Dương Quá ở trong sách lão Dung, hắn cùng Âu Dương Phong cũng là lần đầu gặp mặt, thật không ngờ phải gọi một người không quen biết làm cha, trong lòng có chút do dự. Thằng này ngu vãi, không có Âu Dương Phong sau này làm sao thoát nạn. Cái này sau này các bạn đọc sẽ rõ.

Âu Dương Phong cứ như vậy nhìn hắn, Dương Quá không có cách gì, đành gọi:

- Cha, sao cha lại ở đây?

Mặt Âu Dương Phong bây giờ mới hiện ra nụ cười vừa ý nói:

- Không phải gì con sao, cha mấy năm nay đều là đi tìm con, con theo cha đi.

Dương Quá ngạc nhiên hỏi:

- Sao con phải theo cha đi, có chuyện gì không?

Hắn biết Âu Dương Phong này điên điên khùng khùng, không thể giải thích, lập tức cũng không có cách.

Âu Dương Phong nói:

- Con là con của cha, cha là cha của con, cha đi đến đâu, đương nhiên con cũng đi đến đó!

Ở trong lòng hắn điều này hiển nhiên là chuyện thiên kinh địa nghĩa .

Dương Quá còn phải tìm Tiểu Long Nữ, đương nhiên không thể cứ như vậy theo hắn, vì vậy nói:

- Con còn có việc phải làm, cha, đợi con làm xong việc sẽ đến tìm cha nha.

Âu Dương Phong sau khi nghe xong lời Dương Quá, liền không đồng ý, vô luận Dương Quá khẩn cầu như nào, cũng không để cho hắn đi.

Như vậy tranh cãi một hồi, Dương Quá không còn cách gì nói:

- cha, người không hi vọng con lấy vợ sao?

Hắn biết cổ nhân đối với việc nối tông đường rất coi trọng, người như Âu Dương Phong càng vậy, nếu không, hắn cũng không vì con trai ruột die mà biến thành như vậy.

Nghe Dương Quá nói đến "Vợ", mặt Âu Dương Phong liền cười khúc khích, nói:

- Vợ tốt lắm, vợ tốt lắm. Con ngoan, cha theo con đi tìm vợ.

Năm đó vì để cho Hoàng Dung gả cho Âu Dương Khắc, Âu Dương Phong đã sử dụng đủ thủ đoạn hèn hạ, có thể thấy hắn xem trong cái nàu như nào. Giờ nghe Dương Quá nói đến vợ, lập tức động lòng.

Dương Quá nói:

- Thật không dám giấu giếm, con đã lấy vợ rồi. Nhưng mà, mấy ngày trước vợ con chạy trốn, con ra ngoài là vì bắt nàng về.

Nghe đến đây, Âu Dương Phong mới biết sự việc nghiêm trọng, thật không ngờ con trai đã có vợ, mà vợ lại chạy trốn, vậy thì phải bắt về mới được, lập tức Âu Dương Phong nói:

- Thì ra là vậy, con ngoan, không thể để cho vợ chạy mất nha, cha cùng con đi tìm nó trở về.

Hắn nghe con trai sớm đã có vợ, trong lòng cũng mười phần cao hứng, lập tức cùng Dương Quá đi tìm người vợ đó.

Dương Quá thấy cuối cùng đã thuyết phục được Âu Dương Phong, trong lòng cũng rất cao hứng, lập tức nói:

- Cha, chúng mình đi thôi, nhưng cha phải nghe lời con.

Âu Dương Phong không trả lời, cầm lấy chén rượu trên bàn lên, Dương Quá cũng chỉ có thể cùng hắn nâng ly vài chén.

Thằng Dương Quá cùng Âu Dương Phong tạm thời kể đến đây thôi, giờ kể đến Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu sau khi cùng Dương Quá chia tay, cùng Dương Quá chia làm hai hướng tìm Tiểu Long Nữ. Nàng đối với việc này cũng rất quan tâm, Tiểu Long Nữ một là sư muội của nàng, hai là "tỷ muội khuê chung", đương nhiên phải dùng tâm, nàng đã vòng một vòng lớn tìm Tiểu Long Nữ.

Kinh nghiệm giang hồ Lý Mạc Sầu mười phần phong phú, dần dần bị nàng tìm ra một chút dấu vết. Vào một ngày nàng theo đến một tiểu trấn, đột nhiên phát hiện không có đầu mối của Tiểu Long Nữ, lập tức tìm một khách điếm, chuẩn bị ở đây tỉ mỉ tìm kiếm, nàng hiểu Tiểu Long Nữ nhất định ở quanh đây.

Buổi tối nằm thẳng cẳng trên giường, Lý Mạc Sầu ngắm nhìn mặt trăng, âm thầm nhớ nhung Dương Quá, đột nhiên cách vách truyền đến tiếng nói chuyện, Lý Mạc Sầu nội lực cao thâm, đem cuộc nói chuyện này nghe rõ mồn một.

Nghe tiếng cách vách đại khái có hai người, nghe một thằng nói:

- sư huynh, đệ mấy ngày nay phát hiện ra một cực phẩm mỹ nữ, giáo chủ mấy ngày gần đây không phải đang tìm mỹ nữ hay sao, chúng mình đem nó dâng tặng cho giáo chủ, cũng là vì thánh giáo lập một đại công.

Người này thanh âm the thé, nghe rất bỉ ổi, vừa nghe biết ngay không phải người tốt là gì.

Một thằng khác nói:

- Ổ, đúng là mỹ nữ? Mấy ngày trước, đệ đem huynh đi chơi cái gọi là "mỹ nữ" khác mẹ gì là lợn, huynh rất hoài nghi ánh mắt của đệ à nghe!

Tiếng nói của người này cũng tràn đầy sự bỉ ổi, nhưng không có the thé như thằng ban nãy.

Người nói đầu tiên lại nói:

- Lần này tuyệt đối là mỹ nữ, đệ đã to xác như này rồi, chưa từng nhìn qua mỹ nhân mạo dược thiên tiên, ẻm Điêu Thuyền Tây Thi thời cổ cũng không bằng nhen!

Người thứ hai nói:

- Đã là đẹp như vậy, sao đệ không giữ ẻm nó lại?

Người thứ nhất lại nói:

- Huynh đừng nóng vội, coi chừng nổi mụn, đệ đã hạ tầm tung phấn trên người ẻm rồi, lúc nào cũng có thể tìm được ẻm, sư huynh, đệ thấy ẻm này cũng biết võ công, sợ một mình chế phục không được ẻm, cho nên mới đặc biệt đến thông báo cho huynh.

Lý Mạc Sầu nghe đến đây trong lòng chợt động, trên thế giới này được xưng là "mạo dược thiên tiên" "Tây Thi Điêu Thuyền" chỉ có một mình Tiểu Long Nữ mà thôi, bọn này nói có phải là Tiểu Long Nữ không nhỉ, nàng âm thầm lưu tâm.

Lúc này hai người cách vách thương lượng một lúc, rồi rời khỏi phòng, Lý Mạc Sầu vội vàng theo bọn chúng.

Trong bóng tối cũng không nhìn rõ được tướng mạo của bọn chúng, chỉ thấy một trong hai người lấy ra một con bạch điêu nhỏ, con bạch điêu nhỏ trông hết sức dễ thương, nó dùng mũi hít hít, hướng phía tây mà đi, hai người lập tức đi theo, Lý Mạc Sầu cũng cách xa xa theo phía sau hai người.

Thì ra người nói chuyện thứ nhất đã trên người mỹ nữ hạ tầm tung phấn, tầm tung phấn này không mùi không màu, khó có thể khui trừ, dù đi tắm cũng không thể trừ đi dược phấn này. Mà con điêu nhỏ này khứu giác linh mẫn dị thường, có thể ngửi được mùi nhàn nhạt của dược phấn này, và cũng có thể tìm được vị mỹ nữ đó.

Lý Mạc Sầu xông pha giang hồ nhìu năm, đối với mấy trò này, trong lòng cũng không gì là kì quái, đi được một lúc lâu, Lý Mạc Sầu phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút không đúng.

Hai người đó cũng dừng lại, ra chỗ này là quân doanh, chỉ thấy doanh trại một ngôi nối một ngôi, giây dựa chằng chịt, bên trong không biết có bao nhiu là sĩ binh.

Hai thằng này xì xào bàn tán một lúc, hai thằng này gan cũng khá bự, vẫn quyết định xông vô quân doanh, Lý Mạc Sầu đương nhiên tiếp tục đi theo.