Nghe câu nói này của Hồng Thất Công, Dương Quá mừng rỡ trong lòng, hắn mấy ngày nay khổ sở tìm Tiểu Long Nữ, vẫn chưa cí tin tức móa gì, đã sớm lòng như lửa đốt. Bây giờ Hồng Thất Công nói ra lời như vậy, hắn liền mượn sức cái bang để tìm Tiểu Long Nữ. Bang chúng cái bang vô số, trải rộng khắp thiên hạ, để chúng đi tìm người không còn gì tốt hơn.
Dương Quá lập tức nói:
- Đang lúc có việc cần nhờ tiền bối và Lỗ trưởng lão! Lần này vãn bối rời Chung Nam Sơn là để tìm kiếm một người, sư tỷ của ta Tiểu Long Nữ mấy ngày trước đột nhiên một mình rời khỏi Cổ Mộ, nàng từ nhỏ đến lớn ở Chung Nam Sơn, chưa tiếp xúc qua người ngoài, tâm địa đơn thuần, ta rất sợ nàng xảy ra chuyện gì, vì vậy cũng rời khỏi Cổ Mộ tìm nàng. Tiền bối, các ngươi có thể giúp ta thám thính tin tức của Long sư tỷ?
Nói xong, Dương Quá mặt khẩn thiết nhìn Hồng Thất Công và Lỗ Hữu Cước.
Hồng Thất Công ngẩn người tại chỗ, thật không ngờ việc mà Dương Quá nhờ lại là việc này, theo suy nghĩ của hắn Dương Quá sẽ cầu hắn truyền thụ võ công, hoặc ra tay đối phó địch nhân.v.v... thật không ngờ lại là tìm người.
Hồng Thất Công quay đầu nhìn ra chỗ Lỗ Hữu Cước, hắn bây giờ không phải là bang chủ cái bang nữa, tuy nhiên được tôn sùng, nhưng không còn xen vô những sự việc cụ thể của cái bang nữa. Lỗ Hữu Cước cười nói:
- Tiểu huynh đệ yên tâm, ta sẽ an bài thuộc hạ tìm kiếm Long cô nương. Ngươi đem tướng mạo ăn mặc của nàng nói cho tôi biết, ta sẽ phân phó xuống dưới. Cái bang ta trăm ngàn đệ tử, trải rộng đại giang nam bắc, không có cái gì chúng ta tìm không được.
Dương Quá mừng rỡ trong lòng, lập tức đem tướng mạo Tiểu Long Nữ nói cho Lỗ Hữu Cước, Lỗ Hữu Cước giờ mới biết là vị nữ tử năm đó Hoắc Đô ở Chung Nam Sơn cầu kiến, lập tức cũng hơi dung động.
Hồng Thất Công nói:
- Hữu Cước, ngươi bây giờ xuống núi an bài sự việc này. Tiểu oa oa, ngươi bồi ta một lúc, ta muốn chỉ điểm một chút võ nghệ của ngươi, kinh nghiệm đánh nhau của ngươi quá ít, trên giang hồ sẽ thua thiệt lớn đó nghe!
Nhìn thấy Lỗ Hữu Cước rời đi, Dương Quá lúc này mới thở phào một hơi, lúc này nghe thấy lời của Hồng Thất Công, biết Hồng Thất Công muốn chỉ điểm võ công cho hắn, đây không phải việc mà mình nhờ, Dương Quá đương nhiên không từ chối rồi, có thằng ngu mới từ chối.
Trong miếu cổ, Dương Quá cùng Hồng Thất Công bắt đầu đấu, Hồng Thất Công khi giúp hắn bài độc biết được hắn nội lực không yếu, lập tức Hồng Thất Công vận 3 thành nội lực cùng Dương Quá chiết chiêu.
Dương Quá vẫn là chân đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ, trong tay vận dụng Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền này lúc bình thường luyện tập có đường lối cụ thể, nhưng mà lúc cùng người chiến đấu lại không có chiêu số cố định.
Dương Quá cảm thấy nội lực của Hồng Thất Công cương mãnh vô bỉ, mỗi chiêu mỗi thức đều khiến cho hắn chống không nổi, may ở chỗ là hắn bộ pháp kinh kỳ, quyền pháp huyền ảo, nhất thời vẫn có thể cứ được.
Dương Quá trong lòng thầm nghĩ, Hồng Thất Công này quả là bất phàm, tự mình luyện bao nhiêu là thần kì võ công kính nhiên chỉ có thể chống đỡ, trong lòng đối với thằng cha này càng thêm bội phục.
Hồng Thất Công đối với thiếu niên này cũng khen không ngớt, lúc mới bắt đầu hắn cảm thấy bộ pháp của Dương Quá kỳ diệu, hắn nhiều lần tấn công đều bị Dương Quá dùng bộ pháp tránh qua. Lại triết thêm hai chiêu, Hồng Thất Công mới cảm thấy quyền pháp trong tay Dương Quá càng cao thâm, kính nhiên có thể đem nội lực tấn công của mình hóa giải móa nó đi, thậm chí có lúc còn mượn dùng nội lực của mình, sau đó tấn công lại, thế mới ghê chứ.
Dương Quá dùng là nguyên lí hóa kình và mượn kình trong Thái Cực Quyền, đáng tiếc Thái Cực Quyền của hắn chưa đạt đến giai đoạn đại thành, đối mặt với tấn công cương mãnh của Hồng Thất Công, rất khó làm ra phản công.
Thái Cực Quyền thâm túy ở chỗ là thuận theo tự nhiên, cho nên Hồng Thất Công tấn công một đợt tiếp một đợt, giống như biến lớn sóng to, nhưng Dương Quá lại đứng vững trong sóng to không ngã, thỉnh thoảng còn phản công một vài chiêu, chiêu thức phản công này là trong nhu có cương, còn có liêm lực, khiến cho Hồng Thất Công phí khá nhiều công phu để hóa giải.
Hồng Thất Công càng đánh càng thấy kinh ngạc, hắn từ từ máu lên, kêu dài một tiếng, nói:
- Tiểu oa oa, cẩn thận nha! Lão phu sẽ vận dụng 5 phần nội lực đây!
Dương Quá bây giờ mới biết Hồng Thất Công vừa rồi còn chưa dùng hết toàn lực, đến bây giờ mới dùng đến 5 phần nội lực, trong lòng âm thầm tặc lưỡi, chẳng qua không để hắn nghĩ nhiều, Hồng Thất Công đã công đến.
Đánh một hồi như vậy, khiến cho Dương Quá lý giải về Thái Cực Quyền nhiều hơn, trong lòng hiểu Thái Cực Quyền này không thể dựa vô sức thắng, mà cũng không dựa vô nhanh để thắng, nó dựa vô quyền lý huyền ảo để thủ thắng, quả nhiên không hổ là tuyệt đỉnh võ công được truyền đến đời sau.
Dương Quá lập tức phối hợp theo tự nhiên, Hồng Thất Công công đến một chiêu, hắn liền vừa hóa vừa công, vừa đem thế công của Hồng Thất Công hóa giải, vừa đem lực đạo của mình hoàn trả, hoàn trả lực đạo toàn là trong nhu có cương, khiến cho Hồng Thất Công rất khó hóa giải.
Hắn thật không ngờ mình mạnh Dương Quá còn mạnh hơn, Dương Quá này giống như quả bóng da vậy, kính nhiên lực tấn công của mìnhh càng mạnh, thì sức phản kích của hắn càng lớn.
Hồng Thất Công ha ha cười nói:
- Thống khoái, thống thống khoái, lão khiếu hóa ta nhiều năm qua chưa từng cùng người tỉ thí thống khoái như này, ta dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng đây!
Nói xong, chỉ thấy chân trái Hồng Thất Công hơi cong lại, tay trái thu lại bên hông, tay phải trình chưởng, vù một tiếng ập đến Dương Quá, đây là chiêu thứ nhất trong Hàng Long Thập Bát Chưởng "Kháng Long Hữu Hối".
Dương Quá chỉ cảm thấy lực đạo lớn đến xuấy kì, hơn nữa ngưng tụ dị thường, Thái Cực Quyền của mình cũng khó hóa giải, lập tức sử dụng phương thức dẫn kình để cho cỗ kình lực này chếch đi một tí, dưới chân đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ tránh ra.
Nhưng mà Dương Quá vừa mới đứng vững, chiêu khác của Hồng Thất Công "Long Chiến Tại Dã" lại công đến, Dương Quá không còn cách, chỉ tiếp tục tránh lé, qua chưa bao lâu, hắn chân tay loạn tùng bèo lên.
Chiêu cuối cùng của Hồng Thất Công "Thần Long Bãi Vĩ" Bịch một tiếng đánh trúng ngực của Dương Quá, Dương Quá bạch bạch bạch lùi sau mấy bước, nhưng không có bị thụ thương, Dương Quá biết chưởng này của Hồng Thất Công không có chứa nội lực, nếu không mình đã gân cốt gãy lìa.
Dương Quá thở ra một hơi, chắp tay nói:
- Hồng lão gia tử, ngươi quá lợi hại, vãn bối còn cách xa mới là đối thủ của ngươi.
Hắn trong lòng thực sự kính phục, hắn biết Hồng Thất Công chỉ dùng năm phần nội lực thôi, nếu hắn toàn lực ứng phó, Dương Quá chỉ trong chốc lát là bị đánh bại.
Hồng Thất Công khoát tay nói:
- Ta nhiều tuổi hơn ngươi, luyện nhiều năm võ công như vậy, đánh bại ngươi có gì mà kì lạ.
Hắn dừng một chút lại nói tiếp:
- Dương Quá, tiểu oa oa ngươi cũng được lắm à nghe, án chiếu theo nội lực của ngươi có thể đỡ được 3 phần nội lực của ta cũng khá lắm đó, thật không ngờ đến 5 phần nội lực vẫn chống được, hơn nữa còn ép ta dùng ra Hàng Long Thập Bát Chưởng! Lão khiếu hóa ta thời còn trẻ so với ngươi kém hơn nhìu!
Mặt Dương Quá hơi đỏ lên, nói:
- Tiền bối quá khen rồi nha.
Hắn trong lòng tự hiểu mình là vì Cửu Âm Chân Kinh, Thái Cực Quyền, giường hàn ngọc cùng chung tác dụng, hơn nữa luyện tập rất chuyên cần, mới có được tu vi như bây giờ, không có gì là kỳ quái.
Hồng Thất Công lại nói:
- Quyền pháp ngươi vừa dùng là ai truyền cho vậy, nếu là hắn cùng ta đối địch, ta khẳng định không phải đối thủ rồi!
Nói xong thở dài không dứt, Hồng Thất Công vừa rồi chiết chiêu đã nhìn ra Thái Cực Quyền bất phàm, đây là quyền pháp lấy nhu khắc cương tuyệt đỉnh thần công, nếu như Dương Quá có thể luyện đến cảnh giới đại thành, Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không phải đối thủ.
Dương Quá nghĩ trong lòng Thái Cực Quyền đương nhiên bất phàm rồi, đương thành Dương Lộ Thiện đến Bắc Kinh đại chiến các lộ cao thủ, đánh bại tất cả, được xưng là "Dương vô địch", như vậy có thể thấy được sự lợi hại của Thái Cực Quyền.
Hồng Thất Công lại nói:
- Ta vốn dĩ muốn chỉ điểm chút võ công cho ngươi, nhưng bây giờ nhìn thấy lộ quyền pháp này, lão khiếu hóa mình cũng bội phục không thôi. Quyền pháp của ngươi phi thường thần kỳ, chỉ là ngươi luyện chưa đến nơi đến trốn mà thôi, nếu ngươi có thể luyeej đến cảnh giới đại thành, nội lực không cần cao, cũng có thể cùng lão khiếu hóa ta ngang hàng! Ngươi về sau chỉ cần tiếp tục luyện tốt bộ quyền pháp này là được, ngoài ra bộ pháp của ngươi cũng không tồi, được coi là tuyệt đỉnh khinh công trong võ lâm, sau này không nên hoang phí.
Sau khi nói xong, thò tay vô trong ngực lục xục một lúc, lấy ra một cái lệnh bài nhỏ, đem nó đưa cho Dương Quá, nói:
- Đây là lệnh bài của ta, tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị ta, tương lai nếu có việc gì không giải quyết được, có thể dựa vô lệnh bài này đến tìm đệ tử cái bang nhờ giúp đỡ!
Sau khi nói xong, Hồng Thất Công ha ha cười lớn, phiêu nhiên rời đi.
Hồng Thất Công bước chân cực nhanh, Dương Quá vừa muốn cản lại, Hồng Thất Công đi chỉ còn cái bóng, Dương Quá nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng thẩm khen đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lập tức Dương Quá lấy ra cái lệnh bài nhỏ Hồng Thất Công cho hắn, thấy chiếc lệnh bài nhỏ bằng chất ngọc, dài không tới hai tấc, toàn bộ lệnh bài vô cùng tinh xảo, ở giữa lệnh bài còn có một chữa "Hồng", Dương Quá biết lệnh bài này khẳng định bất phàm, vì vậy đem nó nhét vô trong ngực.
Thực ra cái lệnh bài nào chỉ bất phàm, nó còn tượng trưng cho thân phận của Hồng Thất Công. Năm đó sau khi Hồng Thất Công từ bỏ làm bang chủ cái bang, đệ tử trong bang vì hoài niệm vị bang chủ này, vì vậy liền đặc biệt làm cho hắn một cái lệnh bài, có được lệnh bài này biết ngay là bạn của Hồng Thất Công, sau này bang chúng trong cái bang cũng sẽ rất tôn trọng hắn.
Dương Quá cũng không biết được nhiều như vậy, bây giờ hắn một mình đứng ngây như ngỗng ỉa trong miếu, nghĩ lại cuộc tỷ võ khi nãy cùng Hồng Thất Công.
Hắn từng học qua Cửu Âm Chân Kinh và Thái Cực Quyền, Cửu Âm Chân Kinh là tổng hợp yếu chỉ võ học của thiên hạ, Thái Cực Quyền được coi là quyền lý cao thâm nhất thiên hạ. Lập tức đối chiếu sự xuất chiêu của Hồng Thất Công, dần dần có thể lý giải những chỗ trước kia không hiểu.
Hơn nữa vừa rồi cùng Hồng Thất Công tỉ võ đã kích phát toàn bộ tiềm lực của hắn, haws vừa rồi đem Thái Cực Quyền
của mình vận dụng đến cực hạn, nhaws mắt suy nghĩ nửa ngày, lại có thêm đột phá mới.
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Quá một mình ngây ngốc đứng trong miếu cổ, hắn trong lòng thực sự đã lý giải Thái Cực Quyền, nhìn thấu bản chất Thái Cực Quyền.
Thái Cực Quyền thực ra là một vòng xoay tròn, từng chiêu từng thức đều là tròn, địch nhân vô luận công kích vào điểm nào trên vòng tròn, đều bị vòng tròn đó đem lực đạo hóa đi. Mà công kích của Thái Cực Quyền cũng là tròn, cái vòng này bao dung một thảy, nó có thể hấp thu kình lực của địch nhân, cũng có thể đem kình lực của mình càng cuộn càng lớn, sau đó đạt đến mức độ 4 lạng bạt nghì cân.
Nếu đạt đến mức độ thường ngà nhất cử nhất động đều là tròn, nhất niệm nhất tưởng cũng là tròn, thì Thái Cực Quyền công phu thực sự đại thành rồi, lúc này Thái Cực Quyền sẽ kiên như thép, nhu như miên, Dương Quá bản thân sẽ trở nên vô địch.
Chỉ nghe Dương Quá rú dài một tiếng, ở trong miếu cổ luyện lên Thái Cực Quyền, hắn không có chiêu số cố định, hoàn toàn tùy tâm mà phát, lấy ý vận khí, luyện đến đây, tường trên miếu cổ bắt đầu có những vêt nứt!
Hắn càng đánh càng thuận sướng, dần dần hắn lại luyện phái Cổ Mộ võ công, Toàn Chân Giáo, Cửu Âm Chân Kinh kung fu, chiêu thức mặc dù vẫn như vậy, nhưng nà có nhiều ý vị nói không ra lời, mỗi chiêu mỗi thức đều nạp đầy lực lượng, loại lực lượng này không phải trực tiếp cứng rắn, mà là bên ngoài nhu bên trong mới cương.
Dương Quá một mực luyện không ngừng, từ ban ngày cho đến ban đêm, hắn đã lọt vô mẹ trầm mê trạng thái rồi, đối với sự vật xung quanh không nghe không thấy, cho đến khi trên đầu truyền đến "rích rắc" một tiếng lớn.