"Đinh, chúc mừng kí chủ xuyên Việt tới vị diện đầu tiên: Thần Điêu Thế Giới.
Nhiệm vụ chính tuyến: Thu được Cửu Âm chân kinh.
Nhiệm vụ phụ: Thu thập được một mỹ nữ trở lên.
Thưởng cho: Không biết.
Trừng phạt: Không."
" Mỹ nữ?" Vương Thiên thần sắc nghi hoặc," Hệ thống, phải thế nào mới tính được mỹ nữ nha ?"
Hệ thống:.... " Kí chủ không phải nên suy nghĩ xem phải làm sao thực hiện nhiệm vụ chính tuyến sao?"
" Khụ Khụ, nam nhân mà, ngươi hiểu" Vương Thiên cười bỉ ổi.
" Hệ thống là được lập trình, không phải nam nhân"
Vương Thiên:... Ta làm sao cảm thấy so người còn thông minh nha
Vương Thiên nhịn không được nhả rãnh một chút, sau đó bắt đầu trầm tư lên. Cửu Âm Chân Kinh người có rất nhiều, giống như Vương Trùng Dương, Chu Bá Thông các loại, nhưng dễ đạt được nhất chính chỉ có một nơi, Vương Thiên trong đầu linh quang loé lên, nghĩ ngay đến "Cổ Mộ"
Cổ Mộ phái trong Thần Điêu hiệp lữ được xưng là môn phái thần bí nhất, còn được gọi là Hoạt tử nhân mộ, do sư tổ Lâm Triều Anh sáng lập, nằm ở Chung Nam sơn, hàng xóm với Toàn Chân giáo vang danh võ lâm.
" Tốt, vậy thì tới Chung Nam sơn" Nếu đã xác định được mục tiêu, thì nên nhanh chóng xuất phát, ánh mắt Vương Thiên dần kiên định lên.
Sơn thu vân vật lãnh,
Xứng ngã thanh luy nhan.
Nhân sinh vô kỷ hà,
Tâm hữu thiên tải ưu,
Thân vô nhất nhật nhàn.()
3 giờ sau
Vương Thiên vẻ mặt phờ phạc đi trong rừng, hắn quên mất là ngay cả vị trí hiện tại của mình cũng không biết là ở đâu, làm sao tìm được đường tới Chung Nam sơn, thế là 3 giờ đồng hồ dục tiên dục tử đi loanh quoanh trong rừng, ngay cả chân cũng sắp gãy.
Trước sau đều là cây, Vương Thiên cảm thấy mình nhìn cây tới sắp điên rồi, trong 3 giờ này cũng không ít lần hỏi hệ thống, tiếc là đều bị ăn bế canh môn.
Vương Thiên vừa mò mẫm đường, vừa không hết hi vọng câu thông hệ thống, phía trước đột nhiên toát ra một đám người, hắn thần kinh chợt căng cứng, rồi thả lỏng ra.
" Ai, đều tại hệ thống chết tiệt, hại ta phải tìm đường sắp chết, còn sợ đông sợ tây."
Con người ở một hoàn cảnh xa lạ, sẽ có cảm giác rất lợi hại không an toàn, Vương Thiên phản ứng như thế cũng không có gì sai.
Nhìn kỹ một chút, đám người đều là mặc áo vải màu xanh lam, giữa ngực có thêu thái cực đồ, có lẽ là người một môn phái đạo giáo nào đó. Vương Thiên ổn định lại tinh thần, bước nhanh tới đạo sĩ đi đầu: "Các vị đạo gia, xin hỏi đây là nơi nào?"
" Ngươi là kẻ nào" Nhóm người dồn dập cảnh giác
" A, ta chỉ là lạc đường mà thôi, các vị có biết đây là nơi nào?"
Đám người nghe vậy, sắc mặt hoà hoãn xuống, một đạo sĩ trẻ tuổi trong đó thần sắc lộ vẻ nghi hoặc: Đây là Chung Nam sơn, ngươi không biết sao?"
Vương Thiên:.....#%@€^##_%×%
(*)
Nghĩa: Núi mùa thu mây và mọi vật đều lạnh,
Thiệt xứng với nét mặt xanh gầy của ta.
Đời người có gì đâu.
Lòng có mối lo ngàn năm,
Thân không có được một ngày nhàn nhã
P//s: Quyển sách này viết có được hay không nha mọi người làm ơn đánh giá trong phần bình luận.
Còn có, mọi người muốn nữ chính là ai, cầu góp ý @@